VAOHP0076 1 Vietnamese American Oral History Project, UC Irvine ...
Transcript of VAOHP0076 1 Vietnamese American Oral History Project, UC Irvine ...
VAOHP0076 1
Vietnamese American Oral History Project, UC Irvine Narrator: AN THỊ NGUYỄN [pen name Kiều Mỹ Duyên] Interviewer: Thúy Võ Đặng Date: May 8, 2012 Location: Garden Grove, California Sub-‐Collection: Thuy Vo Dang Oral Histories Length of Interview: 01:59:04 Transcriber: Giang Doan Today is Tuesday, May 8th 2012. This is Thuy Vo Dang with the Vietnamese American Oral
History Project. I’m interviewing Mrs. An Thi Nguyen in Garden Grove, California
ATN: Con sẽ nói tiếng Việt hay là tiếng Anh?
TVD: Dạ tiếng Việt.
TVD: Trước hết xin cô giới thiệu tên tuổi của mình và ngày sinh tháng đẻ của cô?
ATN: Tuổi nữa hả? Chuyện đó là đại kị cho phụ nữ nha. (laughing sounds).
TVD: Cái này cho lịch sử mà cô.
ATN: Tôi tên là Nguyễn Thị An, sinh ngày 3 tháng 5 năm 1940 ở Gia Định, kế bên Sài Gòn,
miền Nam Việt Nam. Tôi sinh ra trong một gia đình được cha mẹ thương yêu. Ba tôi là con
cả, ông nội tôi có hai người con, hai người con trai. Bên ba tôi là con cả, rồi đến chú tôi nữa.
Chỉ có hai người thôi. Bên ngoại thì má tôi mà thứ mười, mẹ tôi là con út, cũng được thương
yêu. Mà con cả hay con út người nào cũng được thương yêu. Tôi sinh ra là con cả rất là được
thương yêu. Bên nội cũng như bên ngoại. Tôi sống trong một khung cảnh là một cái nhà
xung quanh là vườn, đẹp lắm. Có dừa, có ổi, cam, quýt, nhãn, có trúc có tre, thành thử rất là
tuyệt vời, nên được nâng niu, được thương yêu chiều chuộng. Và tôi học tiểu học đến 12 lớp
nào cũng được giải thưởng hết. Mỗi một lần mà phát certificate, giải thưởng đó, đứng dưới
cột cờ. Rồi khi nào bị xuống hạng nhì thì tôi buồn đến suốt một tháng cho đến tháng sau
phải đứng lại hạng nhất thì mới vui, còn không buồn lắm. Và khi tôi học tiểu học, nhỏ lắm,
VAOHP0076 2
học lớp nhì lớp nhất, tôi viết văn thì cô giáo đã đem xuống Sài Gòn để in những tờ báo tuổi
thơ mà được lãnh tiền. Hồi xưa Việt Nam được viết báo lãnh tiền. Rồi qua làm cho đài Á
Châu tự do, và đài SBS bên Úc coi như là book thôi. Đời sống rất là vui, được thương yêu,
được chiều chuộng, muốn gì được nấy.
TVD: Vậy trong gia đình cô có bao nhiêu người?
ATN: Gia đình tôi có năm anh chị em, mà tôi là cả, bốn người con gái với một người con trai.
Thằng em út là con trai được thương yêu chìu chuộng, học rất giỏi, đi du học ở Mỹ hai lần
trong binh chủng không quân. Và tuổi thơ thì vui lắm, vì mình học giỏi nên được thưởng
hoài nên cũng là niềm vui. Và vô được binh bông ở trong trường, trung học đại học cũng vô
địch, và có được một may mắn là khi tôi học tiểu học, bên kia đường là một hội quán bóng
bàn, mà ba của Lê Văn Tuyết là vô địch Âu Châu lúc đó mới có 17 tuổi à, cho nên qua bên đó
lúc đầu tôi còn nhỏ lắm, chừng khoảng lúc đó tôi có 7-‐8 tuổi gì đó. Cho nên thấy người ta
đánh bóng bàn thì tôi lượm banh, banh nó rớt ngay chỗ tôi đứng thì tôi lượm, ra chơi break
time, tôi qua bên đó tôi nhìn người ta đánh. Sau này ông thầy tôi là thân phụ của nhà vô
địch bóng bàn Châu Âu Lê Văn Tuyết, nổi tiếng họ Lê mà, mới thấy không hay lúc lại chơi
ông dạy cho tôi đánh cả tay trái tay phải, cả hai tay. Rồi khi vô trường tiểu học, bàn binh
bông thì tôi đánh bằng tay trái với con gái mà tôi thắng, còn đi đánh với con trai bằng tay
mặt. Tiếng tới hay lùi gì cũng có căn bản được huấn luyện một cách rất là tỉ mỉ khi còn nhỏ
cho nên cái chức vô địch đối với tôi nó dễ lắm, không có gì, chỉ nhìn người ta thôi, không có
gì hết, rồi cách tay người ta đưa lên đưa xuông tiến tới tiến lui thì mình cứ nhìn riết hồi là
vô cầm cây vợt đánh thôi. Mà lúc đó nhỏ lắm, cao hơn cái bàn chút thôi mà chạy như con sóc
vậy, thì đó là bóng bàn. Giờ đi nói về âm nhạc, thì sau này tôi tranh giải dùng ba chiến thuật,
tức nhiên là gồm có 13 cái Tỉnh, ở Vũng Tàu, Phước Tuy. Thì tôi vô địch bóng bàn của 13
VAOHP0076 3
tỉnh. Tôi nhớ cái cô cùng đánh đôi với tôi là cô Hương, thì lúc đó có mười mấy tuổi thôi mà
không có cha mẹ anh em, mà tôi nhớ vô chung kết, thì gặp thư kí của toà tỉnh trưởng cho
nên đưa người ta ủng hộ, còn mình ở xa tới đâu có ai đâu mà vẫn thắng một cách vẻ vang,
đánh thắng thật là nhanh để dứt bàn cho nhanh, đánh năm bàn mà tôi thắng ba bàn rồi, sau
hai bàn khỏi đánh luôn. Đó là lúc còn nhỏ, thì nhất định làm cái gì phải thắng cho được,
không có chữ thất bại trong từ điển của đời tôi. Và thì khi tôi học luật khoa, thì tôi làm cho
báo công luận cho thượng nghị Sĩ Tôn Thất Đính và thương nghị sĩ Trần Văn Đôn. Rồi cũng
là cơ duyên, khi biến cố mậu thân là tôi đi theo cái hồng thập tự của liên đoàn năm biện
động quân, đi lượm những đứa trẻ em ở ngoài đường lúc đó súng khói lửa tưng bừng vì có
những đứa trẻ cha mẹ nó chết, rồi nó bò ngoài đường, lượm đem vô cô nhi viện gởi, đi cái
xe hồng thập tự nên không có sợ. Đi theo hồng thập tự là mình tương đối có niềm tin tôn
giáo nữa. Tôi là đạo phật cho nên tôi tin là mình làm điều gì đúng thì trời phật không có để
cho mình chết một cách oan uổng. Thì liên đoàn năm biện động quân là một liên đoàn thiên
chiến ở Sài Gòn. Và khi nào chiến trường nào sôi động thì cho liên đoàn đó đến, biện động
quân mà, chỉ cách liên đoàn đó. Nhưng nói chung các chiến sĩ Việt Nam người nào cũng hào
hùng hết, rất là hào hùng, trẻ hay lớn tuổi gì cũng hào hùng hết. Từ đó tôi viết bài, một lần
đầu đi là viết bài đi để mà mình giúp người ta y tế thôi, nhưng trở thành phóng viên chiến
trường hồi nào không hay hồi biến cố mậu thân, viết bài cho báo công luận. Rồi sau này tôi
viết về đời sống của các anh chị em ở trong các trại binh. Rồi đến thăm tổng viện cộng hoà,
tổng y viện cộng hoà lớn hơn cả một cái làng, 4000 người thương thế binh. Tổng y viện
cộng hoà lớn nhất miền Nam Việt Nam cộng hoà. Tất cả những chiến trường nào sôi động
mà bệnh nặng đều là trượt thăng tải thương về bệnh viện Cộng Hoà Gò Vấp 24/24 giờ. Tôi
đến thường xuyên thăm các anh, mỗi ngày. Rồi xong báo Công Luận thì tôi mới sang báo
VAOHP0076 4
Hoà Bình làm việc. Báo Hoà Bình thì mỗi một tờ báo là bộ tổng thông ưu cho hai cái thẻ làm
phóng viên chiến trường, tất là War correspondent trong tiếng Anh, thì phóng viên chiến
trường đó đi khắp nơi các mặt trận. Mà trước khi có thẻ đi, thẻ đó bằng hai thứ tiếng, một
bên là tiếng Anh, một bên là tiếng Việt Nam. Trong bên tiếng Anh hay tiếng Việt Nam đều
giống nhau là: “xin tất cả các đơn vị quân đội giúp phương tiện cho người mang cái thẻ này,
phương tiện như là trượt thăng, tàu thuỷ, phương tiện như là xe Jeff hay là bất cứ phương
tiện nào để ra mặt trận, đến khi họ điều tra, investigate đế cho người kí giả có được cái thẻ
đó mà chúng tôi nhớ tham mưu chuyển liên quân cho Nguyễn Văn Mạnh kí tên vào cái thẻ
đó. Mỗi tờ báo có hai người thôi, đi điều tra kĩ càng, điều tra ông nội ông ngoại trong đại gia
đình, có ai tập kết ở miền Bắc hay không, nếu có cũng không được. Mà cái tư tưởng không
phải là người quốc gia là cũng không được cái thẻ đó, tại vì vô những căn cứ quân sự, ra
chiến trường rất là nghiêm trọng. Thì ít có con gái nào dám đi lắm, tại vì ra ngoài đối diện
với cái chết có thể chết bất cứ lúc nào. Chẳng hạn mùa hè đỏ lửa tôi đi ra ngoài Phú Bài. Phú
Bài là phi trường ở ngoài Huế. Trước khi leo lên máy bay để bay ra ngoài chiến trường,
người bộ hành quân mới hỏi là: “Người thân nào nhất ở Sài Gòn?” để khi mà có hữu sự,
nghĩa là máy bay bị bắn chết. Khi mà L19 thám sát, bay gần ở trên thóc của mặt trận, nếu bị
bắn là rớt, mà rớt thì không thể nào tìm sát được. Máy bay mà rớt là nó cháy, cháy ở vùng
địch đóng thì đâu có tìm sát được. Cho nên họ hỏi có người thân ở Huế không, ở Sài Gòn thì
người ta biết và báo rồi, nhưng mà lúc đó tôi còn trẻ nên tôi không có sợ gì hết. Tôi cho là
sống chết đều có số mạng của con người, cho nên người ta chết thì mình chết thôi, không có
sợ. Chứ trước khi leo lên máy bay, người ta nói nếu mà tan sát, máy bay bị bắn chết thì có
nhiều người cũng dừng chân, nhưng mà có niềm tin của công giáo người ta nói sống chết có
mạng, cái số mình chết thì chết thôi. Cho nên trong đó có cái bài “Bay lên lửa đạn” khi máy
VAOHP0076 5
bay bay vào vùng địch đóng thì bị bắn, nhưng mà ông máy bay đó bây giờ, hồi đó ông còn
đại uý Trần Ngọc Hoàn, lái máy bay L19 là máy bay thám sát, trước có một người lái máy
bay và một người ngồi bên cạnh là sạ thủ, cầm cây súng có thể bắn ở dưới, còn sau là người
ngồi nữa, là người kí giả, là tôi. Bây giờ ông Trần Ngọc Hoàn còn sống, ở vùng Washington
DC, lâu lâu hai vợ chồng về có ghé thăm tôi. Tại vì mình đi vào lửa đạn sống chết, lặn tin,
như xe tốc vậy, có thể mình bay vào cái vùng đó, trước đó một giây và sau một dây mình có
thể qua đời, máy bay mà. Trượt thăng giám sát nhỏ lắm, bắn vào mà cháy thì không thể
lượm sát được nữa. Nhưng mà lúc phòng hành quân nói cho tôi biết, tôi dửng dưng à. Tôi
nói trong lòng sống chết có mạng, mình đâu có sợ gì, mà tình nguyện làm phóng viên chiến
trường ở trong tờ báo Hoà Bình. Khi mà giã từ tờ báo Công Luận, tôi qua làm tờ báo Hoà
Bình của linh mục Trần Du. Linh mục này là giáo sư đại học đại chủng diện của Sài Gòn, là
dạy cho các ông thầy để mà ra làm linh mục đó, làm chủ nhiệm của tờ báo này. Đa số những
người viết là người bắc di cư chống cộng tích cư, tôi có lẽ là người nam có một mình tôi thôi,
hình như là vậy, người nam không có nhiều, hình như có hai người thôi à. Trước khi mà ra
chiến trường vùng Quảng Trị đó, thì tôi có được học bổng. Học bổng đó là Fellowship của
Colombo Plan, học bên Úc. Khi mà trở về ngày hôm nay, ngày mai là tôi xin đi ra Quảng Trị
ngay tức khắc. Đối với bộ tổng thâm ưu đó, phóng viên chiến trường rất là ưu đãi, không
phải là ưu đãi người Việt Nam mà tức cả kí giả khắp nơi trên thế giới đi vào Việt Nam để
làm phóng sự. Muốn đi bất cứ nơi nào, muốn đi ra ngoài bến hải, muốn đến cao nguyên
trung phần, muốn đến biên giới Việt-‐Miên, Việt-‐Lào thì bộ tổng thâm mưu cấp phương tiện.
Thí dụ như Sài Gòn bay ra Đà Nẵng, từ Đà Năng đi trực thăng, đi qua Quảng Nam, Quảng
Tính, Đà Nẵng, Sa Quỳnh, hay là Quang Trị. Rồi từ Huế có thể đi cao nguyên, trung phần, Ban
Mê Thuộc, Kontum, Pleiku. Hay là vô Sài Gòn đi xuống miền Tây như Bạc Liêu, Châu Đốc,
VAOHP0076 6
hay là từ Sài Gòn đi Tây Ninh hay tất cả những nơi nào xa thì đi máy bay, còn đi gần thì đi xe
hơi.
TVD: Lúc đó cô bao nhiêu tuổi rồi cô?
ATN: Lúc đó không có già đâu, lúc đó còn trẻ, không có lớn lắm.
TVD: Năm đó là khoản năm sáu mươi mấy hả cô?
ATN: Ừ, khoảng đó. Sáu mươi mấy vì chiến trường đỏ lửa là 72, ở ngoài Trung. Thế thì công
nhận mỗi nơi mình đi thấy đất nước thật là đẹp tuyệt vời. Biển Sa Huỳnh đẹp thật không
tưởng tượng được. Nhưng mà trong cái yên lạnh đó, thấy có tử thần xung quanh. Tử thận là
mình đứng ra mẻ cát bên này, mình chưa biết bên kia là cô địch quân không, người ta bắn
mình có thể chết bất cứ lúc nào. Rồi đi mỗi nơi, đi miền Trung có sắc thái đặc biệt của miền
Trung, nói về người cũng như nói về phong cảnh. Đến miền Nam đi vô bất cứ chỗ nào, đi
ngang người ta cũng kéo ghế người ta ngồi, cũng lấy cho mình thức ăn. Đến miền Trung
người ta cũng ân cần niềm nở, người ta nấu một nồi cơm ăn với khoai mì, nhiều hơn gạo.
Mà người ta lấy đôi đũa tre xới lên, xới nồi cơm để lấy cơm lên, khoảng chừng một chén
cơm thôi, mà mình lại không ăn, lại thích ăn khoai, thì mấy đứa nhỏ ngồi xung quanh, là
cháu của bà cụ ở Quảng Ngãi, mấy đứa mắt sáng rực lên tại mình không ăn chén cơm đó thì
chia ra mỗi đứa được vài muỗng. Rồi mình ăn cơm thì tụi nó không có. Tới chừng mình nói
với bà cụ cháu không có ăn cơm đâu, cho cháu khoai, thì mấy đứa nhỏ reo vui lên. Nó thông
minh lắm, nhà quê, nó không có học nhưng mà thông minh lắm. Tại vì cha mẹ chết, cha chết
trong chiến trường cho nên bị đói. Mà ở nhà quê, vùng xa xa tại đi với vùng y tế nữa đến chỗ
nào có sinh hoạt thì mình giúp cho người ta thôi. Đó là phái đoàn y tế khám bệnh miễn phí
đó, của quân đội, mình thì đi theo cho nó sôi động. Các cụ thì mình cho họ thuốc, cho bánh.
Mình thăm nhà cửa của họ thì họ mời mình ăn bữa cơm, rất là khách sáo. Mà mình cũng
VAOHP0076 7
chẳng khách sáo nữa, họ mời mình. Nhưng mà nhìn mấy đứa nhỏ, nhỏ thiệt nhỏ, nó thèm
gạo thèm cơm, mà mình thì thích ăn khoai. Cho nên khi mình nói mình chỉ thích ăn khoai
thôi thì mấy đứa nhỏ nó vui lắm, tại vì còn lại thì mỗi đứa được vài muỗng cơm, nó thèm
cơm lắm, nhưng mà không có tiền. Có khoai thì trồng ở ngoài vườn đem vô, rồi nấu trộn lại
xíu xíu cơm dính vào cái khoai. Rồi bà này bà hiếu khách lắm, bà cụ này nè. Bà lấy đôi đũa
bằng tre rồi gạt phần cơm ra, lấy cái chén bằng muỗng giùa, cái muỗng giùa đó là người ta
trồng dừa đó, người ta lấy nước dừa uống, rồi cắt ra thành cái chén, cái chén xới cơm. Mà
nhà nghèo lắm, người ta làm cái bàn bằng tre, người ta làm bàn rồi ghế ngồi như vậy. Đời
sống giản dị, hồn nhiên, chân thực, có cái gì nói ra cười là cười, khóc là khóc, chứ không có
là giấu ở trong lòng. Đó là lý do tại sao người sống ở nhà quê sống với thiên nhiên, họ sống
lâu. Tại vì họ chân thực, họ không có gì ấm ứt để trong lòng. Cho nên người nhà quê đó,
người thành phố nhiều khi lịch sự, họ không muốn nói ra sợ mình không vui, sợ mất lòng
mình. Nhưng mà người nhà quê, ăn no thì nói no, đói thì nói đói, họ thích gì họ nói cái nấy,
cho nên người nhà quê khổ cực lắm nhưng mà họ sống rất là lâu, tại vì không có điều gì ấm
ứt trong lòng hết, cho nên sống với người nhà quê là mình thấy thoải mái lắm. Mà mình cho
thuốc, họ quý họ trang trọng lắm, ở nhà quê đâu có giấy đâu, họ gói bằng lá, nhà quê không
có tiền mua giấy đâu. Mà họ không có tiền trả điện nên họ đốt bằng đèn cầy, tối lạnh thì đốt
bằng củi. Cho nên nhiều người thấy thương lắm, suốt đời chưa bao giờ thấy ánh sáng bằng
đèn điện hết á. Ở sâu xa và họ xài nước bằng nước suối hay là đào giếng, chứ không có điện
không có nước. Họ sống lâu lắm. Có những người sống đến 90 mấy tuổi, họ đi đào khoai,
cuốc đất, đốn cây rừng, họ đi bắn chim, mà sống con nít cũng như người lớn tuổi, họ cười
suốt ngày. Cái mảnh vườn của họ, đồi núi của họ, rừng cây là thiên đàng của họ, sống thoải
mái lắm. Người ta hiếu khách lắm. Ai mà đến là họ thương yêu lắm, rất là hiếu khách.
VAOHP0076 8
TVD: Thường cô đi đâu?
ATN: Cô đi khắp nơi, một mình, đi theo phái đoàn, rồi ra ngoài chiến trường gặp nhau. Gặp
nhau ở ngoài đó, mà có những mối tình đẹp lắm. Thời chinh chiến mà có những mối tình
đẹp tuyệt vời. Tại vì cô làm điều gì, ngày xưa cũng vậy mà bây giờ cũng vậy, rất lòng hết dạ
với trái tim của mình, làm việc với trái tim của mình, làm tích cực, làm cứ focus cho đến khi
thành công thì thôi. Nếu một người làm nhiều việc quá không có thành công đâu. Thế thì
chẳng hạn như cô làm, cô không bao giờ mà nề hà bất cứ một chuyện gì. Chuyện gì cực khổ
cũng làm. Như trời nắng ở Kontum – Pleiku, nó nắng nóng thật là nóng, ngồi đợi ngoài phi
trường đợi máy bay đi lên chiến trận miền Bắc của Kontum, thì gặp ông kí giả người An Lê,
ông viết tờ báo là synletitle, ông cũng ngồi đợi để có trượt thăng mà đi, nếu không có trượt
thăng để đi thì phải đi máy bay thảm thương thì mình ngồi cũng không được. Tôi có lần đi
trượt thăng mà trong đó từng bao bố là sát chết đem về, mà cô ngồi cạnh những người đó
đó, ngồi cạnh những bao bọc sát chết. Rồi nhiều khi sát chết lâu ngày quá đem về thì cái bao
nó không kín, thí dụ lăn qua lăn lại thì nó hở chỉ ra, thì cái mùi bị thúi bóc ra thì mình mới
biết là cái bao đó là sát chết. Mình vẫn thản nhiên. Người sống với người chết gặp gần nhau
lắm. Ngồi cạnh người chết, bao này bao kia trước mặt người chết không thôi. May bay tải
thương như là tải sát chết, đâu có ghế đâu, chỉ ngồi ở sàn. Cô trải qua rất là nhiều, mà kí giả
chiến trường nữ không có bao nhiêu người. Có cô Phan Trịnh Mai ở trên San Jose bây giờ.
Cô hồi xưa là nữ quân nhân nhảy dù, sau này cô giải ngũ ra thì thỉnh thoảng gặp cô ngoài
miền Trung, người miền Trung. Còn gặp 20-‐30 người kí giả ngoại quốc thì chừng có một cô
người ngoại quốc thôi. Cái số nữ kí giả mà ra ngoài chiến trường không có bao nhiêu người,
ít lắm. Tại vì không biết vì theo cá tính, thích thì mới làm, không thích thì không thể làm
được.
VAOHP0076 9
TVD: Rồi lúc đó cô là một phụ nữ, cô đi theo đây đó một mình như vậy có sao không?
ATN: Cô chưa có lập gia đình, cô có niềm tin. Có nhiều người nói phụ nữ mình chưa lập gia
đình sao lại đi đến những đơn vị quân đội. Người lính ngoài chiến trường họ rất là đàng
hoàng, cái mạng sống của họ như là chỉ màng treo chuông, như sợi dây chỉ vậy nè, căng
thẳng là có thể chết. Một viên đạn là có thể chết, nó vô đầu vô tim là chết thôi. Thì lúc đó
người chiến sĩ lo bổn phận của họ, lo địch trước mặt, địch sau lưng, địch hướng đông tây,
không có thời giờ đâu để nhìn người đó là phụ nữ hay là nam. Bổn phận họ phải làm, rất là
đàng hoàng. Cô đi ra chiến trường rất là nhiều, ở vùng hoả tiến, ở miền Tây, miền Đông gắp
nơi, chưa có một người nào là vô lễ với cô, impolite với cô. Chẳng hạn như phong tục tập
quán, ở bên Việt Nam người đàn ông gặp phụ nữ không có ôm người đó, hay là để tay lên
vai, hay bắt tay hay này kia nọ. Chưa có một người nào, thấp nhất là lính lên đến ông đại
tướng, không có người nào mà không có lịch sự với cô. Không có người nào để tay lên vai
cô, để tay xoa đầu. Có những người đáng chú đáng cha của cô, có thể coi mình như con họ,
mà họ giữ cái khoảng cách, họ rất là đàng hoàng đúng đắn. Thứ nhất là mình kí giả, mình có
cây bút trong tay, nhìn viết ra. Thứ hai nữa là người kí giả nào trong đời cũng có phỏng vấn
tổng thống rồi. Tại vì ngoài chiến trường họ phỏng vấn tướng, tư lệnh dùng, hay là từ lính
cho đến ông tướng. Mà họ về Sài Gòn, người kí giả đó có thể quen với ông thủ tướng hay là
tổng thống. Cho nên nếu người nào không có lịch sự với người kí giả thì họ có thể đi thưa
khi họ vào trong dinh, tại họ quen biết nhiều, nhưng mà tuyệt đối người lính ngoài chiến
trường rất là đàng hoàng tử tế, cũng có một số người về thành phố đó, họ đi uống rượu rồi
họ la hét, nhưng mà ngoài chiến trường cái người lính nói chung, tướng hay là lính, họ rất là
đàng hoàng, rất là polite, rất là nice, lịch sự. Mà không phải người lính Việt Nam cộng hoà
mà có tư cách đó. Người lính Úc Châu cũng vậy. Cô có quen cái sư đoàn hoàng gia qua bên
VAOHP0076 10
Việt Nam. Có nhiều người qua làm việc bên xã hội như là họ qua đó làm y tế xã hội, hay là sư
đoàn mánh hổ của Đại Hàn. Cô quen một ông lính tư lệnh sư đoàn hoàng gia Úc Châu về bên
Việt Nam chiến đấu, giúp người ta về y tế xã hội. Khi cô qua học bên Úc, học ngay Camberra,
thủ đô của Úc. Thì trường võ bị hoàng gia đăng trung ở ngay tại Camberra, thành ra cô vào
thăm ông, ông mừng lắm. Khi mà cô học bên Úc, cô viết một loạt bài dài lắm, viết phóng sự
gởi về dài lắm. Toà đại sứ cho dịch ra tiếng Việt. mỗi ngày đưa ông đại sứ. Ông đại sứ đó là
ông Morris, hồi lúc đó ở Việt Nam. Khi mà cô trở về đó, ở bên Úc đã viết gửi về rồi, nên ông
đại sứ có mời lại toà đại sứ, ông nói là ông đọc rất là cảm động, và ông có mời lại nhà ăn
cơm nữa, rất là vinh dự. Và có thêm một cái này nè. Khi mà sau biến cố mậu thân đó, thì
phái đoàn Thượng nghĩ sỹ dân biểu bên Úc qua Việt Nam, có ông thượng nghị sỹ đó tên là
William ở Sydney. Khi mà cô qua bên học có đến Sydney ở một tuần, thì trước khi xuống
Camberra thì tất cả mọi người đi mỗi tiểu bang riêng, thì cô liên lạc với ông thượng nghị sỹ.
Lúc đó ông thượng nghĩ sỹ của liên bang Úc Châu, ông cho con lại rước về nhà ông, ông đãi
tiệc, ông mời cô lại nhà của ông. Xong mấy ngày sau thì hội y khoa qua, trong cái hội y khoa
của Úc có những ông bác sỹ đã đến Việt Nam và cũng mời cô lại cái hội đó. Có những ông
bác sỹ nói được tiếng Việt khi mà qua bên Việt Nam. Thì điểm đặc biệt của Úc là nói tiếng
Việt. Họ tiếp đãi một cách nồng nhiệt. Người Úc khuôn mặt thì lạnh tại vì gốc Angle, nhưng
mà trái tim thì ấm. Thế thì họ mời cô lại nhà. Mình là một kí giả thường ở một quốc gia nhỏ
thôi, mà được đón tiếp một cách nồng nhiệt, ông thượng nghị sỹ rồi giáo sư đại học, rồi
những bác sỹ mà đã từng qua Việt Nam, rồi tiếp đãi nồng nhiệt lắm. Trước khi cô về được
TV Úc mời lên, truyền hình của Úc mời lên. Người Úc giúp mình nhiều lắm đó.
TVD: Vậy cô ở bên Úc bao lâu vậy cô?
VAOHP0076 11
ATN: Cô ở trong hết mùa học. Nó cho nếu mà scholarship thì 4 năm, còn fellowship thì ngắn
hơn, học hậu đại học đó. Con đợi cô chút xíu nha.
TVD: Vậy cô đang nói về đi du học ở bên Úc.
ATN: Du học thì cô nói thật ra nước chiến tranh mà mình được đi du học thi học bổng,
không có quen thân nhân gì hết trơn. Học bổng thì cô đi trên Đà Lạt, cô viết hai loạt phóng
sự rất là dài, rồi trường võ bị Đà Lạt và trường đại học chiến tranh chính trị Đà Lạt về lính,
thì trong lúc đăng ở nhà cô đang ở bên Úc rồi, đăng người ta viết dài lắm. Mình đi du học
hoặc là mình đến trường học thì bao nhiêu người hy sinh ngoài chiến trường, mình mới
được đi học. Bên Đại Hàn đó là học xong lớp 12 là phải đi lính, đi quân dịch 2 năm, đi
military. Còn Việt Nam mình con gái không có đi lính. Bên Đại Hàn con trai con gái gì cũng
phải đi lính. Thế thì có những cái nhờ làm phóng viên chiến trường cho nên cô quen hầu hết
những quân đội đồng mình Mỹ, đại Hàn, Úc, Đại Lợi, Tân Tây Lan, và mình thấy cái sự hy
sinh của những người trẻ đi khắp nơi trên thế giới để bảo vệ hoà bình cho thế giới. Nếu mà
đại Hàn không gửi quân qua Việt Nam, nếu mà Mỹ không gửi quân qua Việt Nam thì cao
miên với Việt Nam mất từ lâu rồi chứ không phải có được tự do dân chủ của 20 mấy năm.
Cho nên lúc nào cô cũng đi chỗ nào xa, cũng như hồi năm 60 mấy cô sống chính là ở Pháp,
cô cũng nhớ cái sự hy sinh của người chiến sỹ, nếu mà không có người chiến sỹ hy sinh thì
mình đâu có đi được, đâu có du học bên Tây, không qua làm bên Pháp được, không thể qua
Đài Loan được, hay là qua Hongkong được hồi năm 60 mấy. Cô đi học bổng là tại vì cô thi
đậu là cô đi chứ không phải gì. Mà toà đại sứ của Úc nó cho đề tài thi gửi về Úc chấm chứ
không có chuyện gì hết trơn. Thể thì những sinh viên đi du học về kế hoạch Colombo Plan là
những sinh viên giỏi, không phải cô nói cô giỏi mà mọi người giỏi. Giỏi thì toà đại sứ chấm
VAOHP0076 12
rồi gửi về bên trường đại học chấm cho nên rất là công bình, không có chuyện gửi gắm hay
gì, rất là công bình, chọn người giỏi không thôi.
TVD: Trường đại học tên là gì vậy cô?
ATN: Trường đó là Camberra, là tên thủ đô, rồi là tên của trường luôn đó. Rừng núi đẹp lắm.
Trời ơi bên Úc là vàng xanh, mà trường đại học đó đẹp, đẹp chi lạ. Như là người nào mà học
về khoa học thì chẳng hạn như là rừng không à, mà chạy qua bên này ăn. Thì mình có một
người bạn, thí dụ vậy đi, đi cùng nhóm đó, mình hẹn họ qua ăn thì làm thức ăn sẵn, họ chạy
qua ăn rồi chạy qua bên kia, còn mình nếu họ mời mình thì mình cũng chạy qua bên kia. Đời
sống vui lắm, vì là học bổng dư, còn để dành được, thì mua quà để gửi về cho Việt Nam. Hồi
đó cô cứ mơ ước tất cả những người trẻ thay vì đi lính đi du học thì mở mang tạo dựng cho
đất nước của mình. Nhưng mà khi cô về, cô ra ngoài chiến trường, cô đến ngoài miền Trung
quảng Ngãi nghĩa thục, trường đó là trường tư miễn phí. Thương lắm những đứa trẻ con.
Trời ơi đi học từ trong rừng trong núi ra, từ xa xôi đi chân đất mà vẫn giỏi như thường.
Mình thì tại có người nào đi nhiều rồi mới thấy thương đồng bào của mình, thương dân tộc
của mình. Dân chất phát hiền lành mà đạo đức. Ở nhà quê, con gà mà từ làng này, từ nhà
này chạy qua chỗ khác, người ta biết con gà này của ai, đuổi nó về bên này. Đến thập niên
60-‐70s, ta sống thánh thiện lắm. Người ta thí du như đu đủ ở nhà người ta, nó đỏ chín rực
treo trên cây. Họ hái rồi đem qua bên cạnh cho má của cô. Cam, quýt, gì cũng hái đem qua
bên cạnh. Cái gì vườn mình có mà vườn người ta không có mình hái đem cho. Sống thánh
thiện, dễ thương, mà sống có tấm lòng, hồn nhiên cho nên những đứa trẻ nên người ở Việt
Nam, mình phải cám ơn cha mẹ ông bà. Tại vì cha mẹ ông bà mà dạy con, không bao giờ dạy
cướp giựt, không dạy quơ cào cấu của người ta mà cứ quơ về của mình, không bao giờ như
thế cả. Không bao giờ dạy cái đó. Sống làm sao thành người hữu dụng cho xã hội, giúp người
VAOHP0076 13
khác, chứ không phải lo cái thân của riêng mình. Cho nên ở nhà quê nhiều khi mình thấy đời
sống ở đô thị khác một trời một vực, nhưng mà đô thị mình ở Việt Nam hồi xưa khác chứ
giờ cũng khác rồi. Cho nên mình thấy con người, khó nhất là con người. Cái máy hư quăng
đi mua máy khác chứ con người là không quăng đâu được hết trơn, quăng đâu nó cũng xấu.
Cho nên ông bà cha mẹ mình dạy con dạy cháu từ khi nhỏ. Má của cô 3 tuổi dẫn đi chùa quy
y rồi. Khi mà cô có nhiều đồ chơi lắm, tại vì cháu đích tôn, cháu đầu tiên, thì người ta, con
biết không, gia đình cũng khá cho nên bà con cũng khá, người ta cho đồ chơi, má cô cho đồ
chơi nữa. Thì má cô dẫn đi vô mấy cái cô nhi viện cho mấy đứa nhỏ đó quà của mình. Cô tự
tay cô lựa, những cái mình không chơi nữa thì mình cầm. Không phải là đem một con búp
bê mà sứt đầu bẻ tay bẻ chân mà đem con lành lặn. Cũng như má cô với ba cô dạy, mình
mời người ta ăn cái gì phải lựa cái ngon, chẳng hạn như cái nào ngon thì mới mời người ta,
còn cái nào không ngon thì đừng có mời. Ví dụ như trái cây nhà mình, mình hái vào 5-‐7 trái
đi, đu đủ đó, ngọt lắm, hái xuống, lựa trái nào lớn mà đều đặn, đỏ, thì đem đi cho, có mấy
trái nhỏ nhỏ nữa, thì mình để dành ăn. Lựa hết những trái ngon đem đi cho. Cho nên bây giờ
cô tuổi vậy nè, nhưng mà vẫn nhớ lời má cô dặn, là mình làm cái điều gì, mình lựa cái gì tặng
người ta, mình phải tôn trọng, phải quý người ta, thì mình phải lựa cái gì ngon mình mời,
chứ không phải lựa cái dở để mời. Cái dở là phải để mình ăn chứ sao lại mời. Chẳng hạn như
má cô nói là, mình phải mời người ta, người ta đến trước, cái nào ngon thì mời người ta
trước. Từ cái dấu hiệu đó cho nên về sau này, hướng đạo hợp với cô lắm, chẳng hạn như
hướng đạo hồng thập tự, hay là hướng đạo gia đình phật tử. Bất cứ hướng đạo nào cũng
huấn luyện người ta, cho người ta chứ không phải cho mình. Bây giờ thí dụ như con sống
trong gia đình, một người phụ nữ sống trong gia đình, phục vụ, thương yêu cha mẹ chồng
cũng như là cha mẹ ruột của mình, thương ông chồng hơn thương mình, thương con mình
VAOHP0076 14
hơn thương cả thân mình, thì làm sao mà không có gia đình hạnh phúc được. Mình thương
tất cả những người xung quanh. Chẳng hạn một thí dụ, cô làm việc nhiều khi tới 3-‐4 giờ cô
mới ăn cơm. Thì cô nhìn mấy người đi về mặt mày xanh xao biết đói chưa ăn, cô mới hỏi
chưa ăn phải không. Cái phần cơm của cô, cô mời vô ăn, cô lấy chừa chút còn cái kia để
người ta ăn no, mình sẽ ăn sau. Mình mấy chục năm mình ăn rồi. Thành ra có những người
làm việc ở đây đến mấy chục năm vẫn còn làm. Bởi vì người ta thương mình, mình thương
họ. Họ như là trong gia đình của mình. Người nào mới vô là cô nói là mọi người đây là
members of a family. Rồi con biết không, cái mơ ước của cô là phải làm cái gì cho người ta,
dù chút xíu gì cũng phải làm cho người khác nữa. Chẳng hạn như khi cô ở bên Úc, cô có
quen nhiều giáo sư đại học lắm. Các giáo sư thấy chiến trường bên cao nguyên thì thấy nguy
hiểm rồi, muốn níu kéo cô ở lại rồi xin thêm học bổng nữa. Người ta sợ cô đi về. Tại vì tự
nhiên, cô nhìn thấy cái mùa mưa bên Úc, có những xe Guyp người ta chạy ngang trường, cô
nhìn những khuôn mặt trẻ mà con mắt của những người ở trong xe sáng rực. Cô nghĩ đến
những người trẻ, cả triệu người ở Việt Nam đang ở ngoài chiến trường. Cô biết mình về rồi
thế nào cũng kẹt, mình về rồi thì chưa biết mình có được đi lại hay không. Nhưng mà một
người war correspondent là phải đi thôi, có cộng sản đến là phải đi thôi. Nếu ở lại là phải bị
đi tù. Khi cô làm tờ báo Hoà Bình, thì ở bên đó chỉ có hai tờ duy nhất thôi. Hai tờ của công
giáo, là tờ Hoà Bình là của cha Trần Du, tờ Xây dựng của cha Lãm. Thì hai tờ đều là tờ công
giáo nhưng mà tờ Hoà Bình thì xuất bản một ngày 2 triệu tờ. Tờ Hoà Bình lớn hơn tờ Xây
Dựng. Cô rất là say mê với nghề nghiệp. Mà cô đi đâu, cô thương tất cả mọi người cô gặp.
Tại sao?! Cô quý tất cả mọi người cô gặp. Tại vì mai này mình có gặp họ được nữa không,
mình không biết. Một là mình có thể rớt máy bay mình chết khi ra chiến trường. Hai là
những người ở trong đó là ở vùng sôi động, có cách biên mình đâu có biết đâu, cho nên cô
VAOHP0076 15
quý từng giây từng phút. Cho nên bây giờ mình gặp người nào là mình phải quý họ, mình
phải trang trọng họ, mình phải quý mến họ. Mà quý mến là bày tỏ tấm lòng chân thật. Có cái
gì thì mình nói thật thôi, mình không có giấu ở trong lòng. Cô có một đời sống rất là
interesting. Cô quen người bắc, người trung, người nam, tôn giáo, phật giáo, cao đàn, hoà
hải, tin lành. Mà cô được một cái may mắn là cô quen những vị lãnh đạo tin thần lớn nhất.
Hồi nhỏ là cô đã quen ông Tổng Thống rồi, biết ông rồi. Bây giờ thỉnh thoảng cô còn thăm bà
Tổng Thống Nguyễn Nhân Thiệu, vẫn gọi điện hỏi thăm. Chứ mình ở đả kích người ta ghét
mình, rồi sao người ta cho mình điện thoại được. Người ta mà ghét mình thì mình muốn
làm gì cho người ta, người ta cũng sẽ không thèm nhận. Cô có một quãng thời gian dạy học
ở thư trường văn hoá quân đội Văn Trung. Trường này xunh quanh nhà binh, nên học trò
nhà binh không thôi à. Cho nên những học trò cô sau này toàn là chiến sĩ. Bây giờ gặp lại
học trò rất là cảm động. Nó còn nhớ cô nữa. Cô rất là nghiêm khắc. Cô dạy học trò cô giỏi
lắm nhưng mà rất nghiêm, không thể giỡn được, vô học là học. Mà cô dạy học trò đứng trả
bài phải thẳng vậy nè, đầu đội trời chân đạp đất, không có cúi cúi vậy. Cô muốn nó nhỏ, 10-‐
11 tuổi nhưng mà nó lại là vương mình lên, là con người mà. Hồi xưa cô dạy học cô cũng
nhỏ lắm, mới có hai mươi mấy tuổi là đã dạy học. Thành ra cô huấn luyện những đứa học
trò, nhìn là không có cúi xuống, vai phải thẳng chứ không đứng lòm khòm. Mà cô thương
học trò lắm, tại dạy ngay trung tâm huấn luyện con của lính tráng. Có một thằng nhỏ tên
Dương Trí Lệ mà cô nhớ hoài. Nó ốm nhom à. Ba nó là trung sỹ thôi. Nó đi bán kem về trễ.
Có lần cô la nó, rồi nó khóc, cô không biết tại sao. Rồi cô mới nói nó, thì cô rất là thương học
trò, con của lính nên nhà rất là nghèo. Sau này nó là sĩ quang, ra chiến trường, nó gửi cho cô
một lá thơ. Nói là con ở cái vùng sôi động. Khi cô nhận cái thơ, trước khi nhận điện tín báo
nó tử trận ở miền Tây. Nó ốm, mắt sáng rực, ốm mà đen. Cô nhớ mãi nó chở chiếc xe kem,
VAOHP0076 16
hai bình kem hai bên để bán, để phụ nuôi mấy đứa em, tại vì ba nó là trung sỹ mà có 8
người con. Cô thương đứt ruột. Bây giờ cô vẫn viết thơ về cho những học trò cũ. Cô muốn
kiếm gia đình nó ở đâu để nếu mà sau này cô giúp gì được thì cô sẽ giúp. Mà mẹ nó chết rồi,
chết hồi đó bệnh, sanh rồi chết. Thấy thương lắm. Cô nhớ từng khuôn mặt. Cô nhớ từng nơi
cô đi qua. Cô có trí nhớ rất là tốt. Cô nhớ những buổi chiều mà ở trên một tiền đồn đợi máy
bay đến để đi, đi quỹ đạo hồi con sinh viên, đem kẹo bánh, thư từ hậu phương ra ngoài tiền
chiến. Mang một cái bọc bự thơ. Mà chỉ có ông Thiếu uý, ông người kinh nên ông đọc được.
Còn bao nhiêu thì người thượng không à. Mà con biết không, đứng trên tiền đồn cao, cô
nhìn những người thượng đội thúng khoai mà đi vậy nè, đi mà cái thúng khoai nó không đổ,
bước lên đồi. Tại vì ở đâu có thượng, ở đâu có người thượng, họ đem vợ đem con theo. Thí
dụ một đại đội là 100 người, thì có 500 là người lính thượng, ồ không, trong đó có 500
người là vợ con của lính thượng, chỉ còn ông độc thân là ông thiếu uý hoặc là ông chủng uý
là người mới ra trường, là ông nói Tiếng Việt, còn mấy người kia là họ nói tiếng khác. Mà
người Việt Nam mình khi mà vào lính rồi hy sinh giữ lắm. Một trường hợp để cô kể cho con
nghe là bác Lê Thành Ý, mổ M79, cái viên đạn vào bên trong chân của người lính thượng chỉ
có hai mươi mấy tuổi thôi. Bác sỹ Mỹ không dám mổ, mà ông bác sỹ Lê Thành Ý này nói khi
mà một lời thề Democrat, lời thể ông tổ của y khoa đó, là mình sống vì người khác, vì mạng
của người khác chứ không phải của mình. Thì con biết chuyện gì xảy ra không. Ở một cái
tiền đồ mà ông mổ, tiền đồ ở trên Kontum, thì ông kêu xung quanh làm cái bao cát, ông chỉ
để hai cái tay vào mổ thôi. Nếu mà trái đạn đó nó nổ thì ông ít nhất là mù hai con mắt, tại vì
làm bao cát chừa hai con mắt chứ không có hai con mắt sao mổ, hai cánh tay nữa. Thì nếu
mổ mà không thành công thì ông bị mù và bị mất hai cánh tay. Một ông bác sỹ bị mù mà mất
hai cánh tay thì xong đời rồi. Ngày mai mổ thì tối nay nè, ông đi về bên Pleiku. Pleiku với
VAOHP0076 17
Kontum là hai tỉnh cũng gần nhau. Thì ông đi ăn với mấy người bạn bác sỹ, rồi mấy người
kia ai cũng chúc lành 50/50, có thể chết hay là mù hai con mắt và cụt hai cánh tay vì đạn nó
nổ. Thì người thượng này thuộc về một cái tộc, ông tộc trưởng cũng như ông thầy Mo là quỳ
xuống, tất cả mọi người trong tộc đều quỳ xuống trong lúc ông này mổ để cầu nguyện cho
ông. Tới chừng khi mà trái đạn lấy ra được rồi, thì ông chuyên viên về mìn mới đem ra
ngoài liện đi xa một chút, nó nổ cái rầm. Trong cái bộ lạc đó, người nào cũng vừa đọc kinh
vừa khóc, nói vậy thôi chứ chắc chết rồi. Ông đó cũng chết mà ông bác sỹ chắc cũng mù hai
con mắt với hai cái tay. Tới khi mổ xong rồi thấy sự bình yên, có tờ báo Mỹ ở Việt Nam, nó
làm những tin tức của quân đội, làm cái tờ báo đó, đăng lên về bác sỹ Lê Thành Ý này nè.
Một hoạ sỹ có tài, bây giờ bác sỹ bên Canada trong cái bị động quân. Thỉnh thoảng có, bác sỹ
Lê Thành Ý này với bác sĩ Ngô Thế Vinh là bạn của nhau. Khi mà cô bay lên mùa hè đỏ lửa,
thì cô bay lên trên Pleiku, thì mọi người đều di tản không có đồ để ăn, chỉ ăn cơm gạo sấy
của ở trong quân đội đó. Có ông đó là ông nha sĩ quân đội là Nguyễn Tấn Sỹ, ông giờ vẫn còn
ở đây nè, giờ ông là dược sỹ. Nhà ông đó con, trong cái tủ lạnh vì nhà ông gần di chuyển, ông
có gì là lấy cho mấy người kí giả này ăn, cảm động lên. Đi đến đâu, nhất là khói lửa tưng
bừng, miếng ăn miếng uống nhiều khi người ta không có ăn, người ta xỉu. Mình thì bình
thường thấy nước mình không cần, bình thường mình thấy cơm mình không cần, thấy
bánh mì mình không cần. Nhưng mà cái nơi thành phố không còn người nào, ai cũng di tản,
một miếng bánh mì cũng cần, một miếng khoai cũng cần, một giọt nước cũng cần, một nửa
ly nước cũng cần. Cái gì khi đó mình cũng cần hết. Nhưng mà người kí giả nghĩ rằng, người
kí giả chiến trường không lo mấy cái vụ đó. Trong bao lâu cũng không cần có thức ăn, tới
đâu đói thì mình nói chứ cần gì. Nhưng mà cô đi đâu người ta cũng cho hết trơn. Có một lần
cô từ Pleiku bay qua hoả lực 5, căn cứ sát biên giới Việt Lào, thì ông lái máy bay ông nói
VAOHP0076 18
rằng giờ đường pháo kích giữ lắm. Ông với bác sỹ Lê Thành Ý từ Pleiku lên hướng về
Kontum, hoả lực 5 là sát biên giới, thì ông phi công nói quý vị mà xuống rồi là phải chạy tại
vì tôi thả quý vị xuống là tôi cất cánh liền. Thì ông trung tá Phan Văn Huấn rồi ông Thông
đóng phim Người Tình Không Chân Dung, rồi ông bác sỹ Ngô Thế Vinh, bây giờ làm bệnh
viện VA này, ra đón vô. Cái chỗ đó tất cả đều ở trong hầm, bệnh viện cũng thế. Cát nằm hai
bên, cho bệnh nhân nằm. Tại vì bệnh nhân nằm chữa bệnh rồi mà pháo sập cho nên thành
một bao cát chất lên. Khi ra ngoài đó rồi, người lính họ thương nhau còn hơn là vợ chồng
con cái nữa. Từng giây từng phút tử thần vây quanh. Có thể chừng một phút cũng có thể
chết, nửa phút cũng có thể chết, bất cứ lúc nào. Cô sẽ kể con một câu chuyện mà cô hết sức
là súc động. Có anh Liêm, anh này tên là anh Liêm. Anh là kí giả chiến trường, anh làm cho
đài phát thanh quân đội ở ngoài Huế. Anh có nhiều lần nói chứ chị Kiều Duyên à, tôi đợi con
tôi vô đại học rồi tôi không làm nữa, tôi đi vô chùa tôi tu, cạo đầu đi tu. Anh thích đi tu. Bữa
đó, cô với một số phóng viên chiến trường, ngồi ở khách sạn Hương Giang đợi trượt thăng
để xuống. Một số người thì đi theo cánh quân nhảy dù, một số thì đi theo cánh quân lực
chiến bộ binh. Khi mà buổi chiều trở về, anh Liêm đi với toán đầu, anh cầm cái máy ảnh
quay phim với máy chụp hình, nó bắn vào anh, chết để lại cho một vợ với 9 đứa con hay 8
đứa gì đó, với mười mấy đứa cháu. Về thấy anh nằm trên ghế bố, cái băng ca của đài phát
thanh, mắt nhắm mặt bình thản tại chết bất đắc kì thử chết không có đau đớn bệnh hoạn gì
hết. Cho nên con biết khuôn mặt thảng nhiên lắm. Buổi sáng mới uống cà phê với nhau, mới
mấy giờ đồng hồ sau về buổi chiều thì nằm thẳng băng rồi, không còn tiếng nói được nữa.
Cho nên kí giả chiến trường thương nhau lắm. Lính cũng thương nhau lắm. Tại vì biết rằng
mình không biết có sống được qua đến ngày mai không, chưa biết. Sáng lên máy bay chưa
chắc buổi trưa mình còn về hay không. Nếu máy bay rớt mình đâu có về. Trong đó có bài
VAOHP0076 19
bay trên lửa đạn của cô, là cô đi máy bay L19 mà nhân chứng còn là thiếu tá Nguyễn Ngọc
Hoàng, bây giờ ở trên Washington DC, mình đi thật, mình viết thật, không có văn chương gì
hết trơn. Mà khi cô vượt biên, cô đi không được, việt cộng kêu cô đi vào học tập, mà đi học
tập thì chết chứ đâu có sống, nói 30 ngày có ai về đâu. Cô trốn từ nhà này qua nhà kia, người
ta cho ở, cảm động lắm.
TVD: Vào năm 75 phải không cô?
ATN: Vào năm 75 đó.
TVD: Khi đó cô đang ở đâu?
ATN: Đang ở Sài Gòn. Cô 75 ở Sài Gòn tại vì ông xã cô lúc đó ông còn ở đơn vị quân đội ông
không có đi, chứ cô có nhiều phương tiện lắm. Cô quen toà đại sứ, quên nhiều kí giả, mà nếu
như nhiều máy bay mà Mỹ bốc thêm một người nữa thì ăn thua gì. Mà cô lại không đi, cô đợi
ông về. Ông không có chịu bỏ quân đội để trở về. Thì lúc đó tàu bè cũng còn nhiều mà chỉ bị
thất lạc. Thế thì con biết điều này. Tình thương, cuộc chiến năm 75 nhiều người ở lại để mà
vô tù, tại vì gia đình. Có nhiều người vì cha mẹ không có đi được nên không chịu đi. Con cái
cũng thất lại cũng không chịu đi. Nhưng mà nếu họ biết chế độ cộng sản tàn khốc như vậy,
trả thù như vậy, trả những cái thù mà thù thâm sâu. Con của mấy người quân đội thì không
được đi học. Cho nên thế hệ thứ nhì là dốt nát, cha mẹ giỏi mà sinh con không được đi học
mà sao giỏi được. Nó coi lý lịch mấy đời mà làm sao được. Cho nên trong dân miền Nam mà
biết được như vậy thì họ đi rồi, đi từng người, rồi sau này bảo lãnh này nọ. Nhưng mà người
miền nam thì không biết, chỉ có người bắc di cư là biết thôi. Tại vì ngoài bắc là đấu tố, ngoài
bắc thì cướp đất cướp ruộng người ta thì người ta hiểu thôi, dân miền Nam đâu có biết. Dân
miền Nam ruộng lúa mênh mông. Mà dân miền Nam là đời sống rất là nhàn, ai về miền nam
cũng thấy thế. Cô có bạn ở Mỹ Tho, chỉ cần đem cái rổ vậy nè, thì lấy vớt cá lên, thế cho nên
VAOHP0076 20
đời sống thoải mái. Vì thoải mái cho nên người ta không biết được chế độ cộng sản như thế
nào, đi hay không đi, nên người ta ở lại bị đoạ đày, nhiều người dụ người ta sỹ quan cấp uý
học ba ngày thôi chứ đi ở tù thì 3 năm chứ có phải 3 ngày đâu. Mới bao nhiêu năm rồi chứ
đâu phải 3 ngày. Vì thế bên kia chiêu dụ nên người ta không biết. Vì người ta không biết
chuyện gì xảy ra cho nê đi ở tù miệt mài khói lửa, đi ở tù năm này qua năm kia. Trong nhà tù
người ta nói điều gì mà có vẻ không có theo chế độ cộng sản thì chuyện gì xảy ra, nó đoạ đày
9 tầng địa ngục, cho nên người ta không biết, chứ còn dân miền Nam mà biết cộng sản như
người bắc biết thì đoạn đầu di tản đa số người bắc người ta sống sao rồi người ta biết,
người bỏ xứ bắc người ta đi, 2 triệu người biết. Rồi 2 triệu người đó sanh con đẻ cháu rồi
ông nội bà nội, ông ngoại bà ngoại nói lại cho con mình nghe. Vì thế người bắc hiểu biết về
cộng sản nhiều hơn người Nam, người Nam không biết. Vì thế cho nên con thấy ở miền Tây
đó, sông ngòi chỗ nào cũng có. Chỉ cần ngồi lên chiếc xuồng thôi mà mình bơi ra ngoài khơi
là có thuyền bè lớn vớt mình rồi. Lúc đó địa thất tham đợi ở ngoài khơi rồi, có gì nữa đâu,
mà nhiều người ở lại phải tù phải tội. Bởi vậy cảm động lắm. Tại họ không hiểu, không biết
cộng sản là cái gì hết. Cho nên mới vậy.
TVD: Vậy cô đã ở lại tại vì chồng của cô?
ATN: Ông đi chưa có về bởi vậy cô đợi, rồi xong cô phải trốn, đâu có ở nhà mình, ở nhà này
nhà kia nhà nọ. Mà có nhiều người cho cô ở miễn phí, mà họ không có sợ, nhất là khi việt
cộng mới vô đâu có kiểm soát được từng người từng khu phố đâu. Cho nên cô mới thoát
được, xong rồi cô vượt biên. Cô ra ngoài đảo bình ba, ở nha trang, tại có người quen thì mới
đi. Từ đảo Bình Ba đi chiếc ghe nhỏ thôi, rồi ra ngoài khơi thì được tàu Mỹ vớt. Nó đưa vào
Phi Lúc Tân ở hai tháng năm 76. Rồi tháng 8 đi qua Phi Lục Tân, tháng 11 đi qua Mỹ, năm76
đó. Tại tàu Mỹ vớt nên lúc đó theo lục quốc tế, tàu nào, quốc tịch nào vớt người thì tàu đó,
VAOHP0076 21
người đó được vào cái nước đó. Nó bắt buộc. Thí dụ như tàu Hà Lan vớt thì chính phủ Hà
Lan nhận người đó. Còn tàu Mỹ vớt thì chính phủ Mỹ nhận người đó. Cho nên hễ có tàu nào
vớt thì nhận người đó. Thì có điều này nè, cô có một thời sống trẻ được gia đình cưng chiều
chuộng, rồi cô đến cô nhi viện, đến viện dưỡng lão, cô đến những bệnh viện giải chiến, cô
đên tổng uy viện cộng hoà, cô có thể nhìn tất cả mọi mặt, mọi khía cạnh khác nhau. Cho nên
mình nói cái dân tộc của mình có thể nói là dân tộc sanh ra trong chiến tranh, từng giây
từng phút phải vương lên thì mới sống còn. Tại vì con biết không, cực khổ lắm, thế hệ trẻ
này không biết cha mẹ phải cực khổ đến chừng nào, nhất là cái đầu chiến tranh. Chiến tranh
làm cho mình thấy ngày nào có tờ báo ra cũng có những người trẻ chết. Vừa mới ra trường
thủ khoa là chết rồi. Họ khoảng hai mươi mấy tuổi thôi, họ có tội gì đâu, chưa lập gia đình
nữa. Cô đi vô trong rừng núi của Kontum, cô đi ra sâu trong rừng, có những người trẻ hai
mươi tuổi, họ đưa cây súng mà cây súng bị rớt xuống tại bị sốt rét đó. Sốt rét mà nó lên, ai ở
rừng núi cũng bị hết. Nó run người, cầm cái súng cũng không nổi nữa. Nó chỉ rung bao
nhiêu lâu đó thôi. Những người chiến sĩ mà ở trong rừng núi khổ cực lắm. Người Mỹ ra
chiến trường đó, trượt thăng đổ xuống, từng tảng đó, từng khối nước đá mùa hè cho uống.
Còn người lính việt Nam mình thì thiếu thốn. Người lính Mỹ trước khi vào vùng địch đóng
quân tạc, rồi người chiến sĩ Mỹ mới đến. Người Việt Nam mình hy sinh quá nhiều. Cuộc
chiến Miền Nam nếu có thời giờ lên thư viện quốc hội đó, cuốn chinh chiến điêu linh của cô
đó, lấy cái bài báo mà cô đăng trên hoà bình, thư viện quốc hội còn lưu trữ lại chứ làm sao
có được. Ngày tháng nhớ được tên từng người, làm sao nhớ được. Chỉ có lấy từ tài liệu của
quốc hội thôi. Thành ra có một điều này, các tài liệu là thư viện quốc hội lưu trữ cho nên
chinh chiến điêu linh của cô là sự thật 100% không có nói thêm, không có ngồi Sài Gòn mà
VAOHP0076 22
nói về rừng núi. Cô phải đến đó tận nơi. Cô đến vùng suối mà, khát quá lấy nước suối để mà
uống.
TVD: Cô có nói chồng của cô là người lính luôn phải không cô?
ATN: Ừ, ở vùng 1 ngoài miền Trung đó.
TVD: Vậy cô đã quen chồng cô bằng cách nào mà trong tình trạng như thế?
ATN: Cô ra ngoài miền Trung cô quen
TVD: Cô có nhớ vào năm nào không cô?
ATN: 72.
TVD: Vậy năm 72 cô ra ngoài Huế ở?
ATN: Cô ra đó rồi gặp. Rồi cuối tháng 12 năm 1974, tôi đám cưới. Tức nhiên là quen 3 năm.
Ông chỉ là sỹ quan cấp uý thôi.
TVD: Tên của chồng cô là gì?
ATN: Có nên để không? Nguyễn Phúc Vĩnh Tung, dòng hoàng tộc. Dòng hoàng tộc đó là ở
Phủ Tùng Thiện Vương. Ông vua Minh Mạng có một hoàng tử, mà hoàng tử Tuy Lý Vương,
Tùng Thiện Vương là anh, Tuy Lý Vương là em. Tuy Lý Vương là phủ của nhà bác học Bửu
Hội. Phủ đó ông vua cất để làm bàn thờ ông hoàng tử đó là Tùng Thiện Vương, hai ông là
thuộc về cái phủ đó. Rồi bay giờ nói về chiến trường là cô hết nửa cuộc đời rồi. Đời sống của
cô khi mà đi vượt biên qua đây đó, cô cầu nguyện trong lòng sẽ làm một chút gì cho những
người ở lại. Những người đó là thương phế binh về với gia đình, nhiều người bị quả phụ. Cô
đến đây cô làm có $2.10 thôi, một giờ làm ở trường đại học. Cô tháng nào cũng gửi tiền, gửi
một gói quà 50 đồng trong đó có vải, với một hộp thuốc bổ, 11 đồng tiền bưu điện. Cô gửi về
cho người này chút rồi cho người kia một chút. Cô đi học, cô dạy từ 6 giờ sáng. 7 giờ là cô
vào trường rồi. Trong trường có một phòng học 24/24 thế là cô ngồi học. 8 giờ cô đi làm
VAOHP0076 23
việc ở trong trường. 10 giờ cô ra cô vô trong lớp học. Cô học suốt miệt mài, 10 giờ đêm cô
mới đi về nhà. Cô làm Staff Writer cho tờ báo Hornet. Tờ Hornet là ở Fullerton, cô làm chủ
tịch sinh viên. Làm chủ tịch sinh viên ở đó. Rồi qua bên tờ Tighten newspaper của Cal State
cô cũng làm Staff Writer, viết nhiều bài về chiến tranh Việt Nam lắm. Rồi trong thời sinh
viên cô cũng tranh đấu không ngừng cho Human Right for Democracy cho Việt Nam, tại
mình là nhân chứng, mình thấy bằng con mắt mình. Cho nên trong tất cả các tổng hội sinh
viên, đều fighting for freedom and democracy freedom human right. Tại vì những giới trẻ
thứ nhì là đi vượt biên có nhiều người chết trong biển. Trong gia đình người nào cũng có
relate với quân đội hết nên những người sinh viên ở Cal State Fullerton, hay là Fullerton
College hay là Cal State Long Beach, khắp nơi. Ngay cả cái trường có nhiều phản chiếu nhất
là Berkely, cô lên cô thuyết trình trên đó. Cô cũng thấy tinh thần của người sinh viên họ
hiểu biết rất nhiều. Họ đặt nhiều câu hỏi về chính trị không à. mà Cal State Fullerton cô là
là speaker, trở lại trường cô nói chuyện ở Fullerton. Hay là cô được mời nói chuyện ở Cal
State Long Beach thì trình độ sinh viên hỏi cô về small business. Nhưng mà riêng đặc biệt cô
nói chuyện 2009 ở Berkeley, hỏi 10 người, có thể là mấy chục người hỏi cô đó. Mà mỗi
người hỏi năm câu. Năm câu đó là có người hỏi hết 4 câu rồi. Họ được hỏi năm câu thôi, hỏi
politics đó. Cho nên trình độ của sinh viên Berkeley, tại Berkeley là cái ổ, cho nên họ có cái
tầm nhìn của họ khác. Nhưng mà hồi xưa họ chống chiến tranh là một điều sai. Chống chiến
tranh tại sao họ không chống ngoài Hà Nội đi, họ không chống Nga Xô, Tiệp Khắc, gửi khí
giới cho ngoài Hà Nội đi. Họ chỉ chống trong miền Nam thôi. Hay là sau này cô qua Bắc Âu,
tại cô là YMCA director, board director của YMCA, cô board director của hai hội, YMCA
chapter ở Orange County và một cái board director của cái hội là Forgettance P1
Foundation mà ông giáo sư Jim Brasa là chủ tịch ở University ở Portland. Thì cô có hai cái
VAOHP0076 24
board, và cô còn commit với nhiều chỗ khác nữa. Thế thì cô qua Bắc Âu, cô qua những buổi
họp ASAE, NGO mà của Á Châu và Âu Châu đó. Những nước như là Nauy, Norge, Đan Mạch,
Poland, Hoà Lan, những nước mà ở Bắc Âu, hồi xưa họ chống chiến tranh Việt Nam giữ lắm.
Họ viện trợ cho bắc viện, nhưng mà họ off binh để nhìn cái xã hội cộng sản giết người hàng
loạt. Ngay cả giải thưởng cho thấy Quang Độ, cái giải thưởng mà ở Nauy, mà bà đó về tận
ngay cái chùa, giải thưởng chưa có đưa được, thầy mới đưa cái người đệ tử để đưa cho bà
này, cộng sản đã bắt rồi, bắt liền à. Cho nên những người trí thức, mơ màng cái chế độ cộng
sản, thiên đàng hạ giới. Nhưng mà sau 1975 họ đi về Việt Nam, họ mới thấy không phải là
thiên đàng đâu, địa ngục đó. Hồi xưa họ viện trợ bắc việt mà, Nauy viện trợ Bắc Việt, Thuỵ
Điển viện trợ Bắc Việt, chống chiến tranh, chiến tranh nào họ cũng chống hết. Nhưng mà họ
không biết vì sao có chiến tranh, vì sao không chống Nga Xô, không chống Tiệp Khắc. Mà
trong lúc đó dân Bắc thì lại bị đói, chẳng hạn như cô qua Bắc Hàn, người nào cũng ốm nho
ốm nhắt, nhỏ xíu à. Tại sao không có chống thằng Trung Quốc viện trợ với Nga Xô nó viện
trợ cho Bắc Hàn đi. Lần lần cô có niềm tin là tất cả những người nào là trí thức, khoa học
gia, như ông Doctor, ông là Scientist mà ông bị giết rồi. Ông mới về Việt Nam dạy học sau
1975, ông cũng ca ngợi chế độ cộng sản, tại vì nó bịt mắt ông, dẫn ông lại cái chỗ nào cũng
chỉ toàn là tốt đẹp cả thôi, không để cho ông đi một mình để nghe tiếng nói của người dân.
Cho nên có ông đó là mục sư, ông lấy tên Việt Nam là Tôn Thất Bình, ông ở Florida, ông lấy
tên là Tôn Thất Bình vì hồi xưa ông ở Huế, ở Huế 8 năm nên ông nói được tiếng Việt. Ông
nói chuyện như cô đó. Ông cách đây một hai năm nói với cô là Việt Nam giờ tốt lắm, ông về
Việt Nam để dự đại hội tin lành thế giới. Ông muốn đi bất cứ nơi nào ông đi. Cô hỏi ông vậy
thì có đi thăm mấy ông mục sư mà bị ở tù không. Ông kêu là không có thời giờ. Ông nói
không có thời giờ sao có thời giờ đi phố. Ông nói đi nhà hàng. Tại ông không có trái tim thôi,
VAOHP0076 25
chứ làm gì không có thời giờ. Thời giờ là của ông. Ông có 24/24, tôi cũng có 24/24, nhưng
mà ông manage. Ông điều khiển thì giờ của ông chứ không có ai điều khiển thời giờ của ông
hết. Ông có thời giờ đi phố, vào quán cà phê, có thời giờ vào nhà hàng, đi lại sở thú coi con
khỉ được. Mà những bạn của ông, mục sư Quang nè, mục sư Chính nè, bao nhiêu người vậy
mà ông lại không đi thăm. Tại sao kì vậy, có phải người ta không cho ông đi thăm không.
Ông im luôn. Đó, thành ra cái nhìn của người đi về Việt Nam, cái nhìn với trái tim khác, còn
cái nhìn với cái đầu là khác. Nó nhìn bị Việt Cộng làm cho mờ mắt là khác. Không phải là cô
cổ động tất cả mọi người trên thế gian này đều chống cộng sản nhưng mà họ phải lắng nghe,
phải nhìn thấy cái sự thất, the truth không thể thay đổi được. Mà cô mơ ước, bây giờ cuộc
đời của cô đó, từ đời nào qua đây cô có ba việc. Một phần ba là cô làm để sinh sống, tại vì cô
làm không có tiền để mà sinh sống, một phần ba cô làm về xã hội ở trong tất cả các hội từ
thiện có tầm cỡ quốc tế. Con biết NGO là những tổ chức phi chính phủ, nếu con vào làm ở
đó, mà con làm những chức vụ lớn như là board director là con phải tốn nhiều thời giờ, con
phải bỏ nhiều thời giờ. Mà người Mỹ khi mà họ cho con một chức vụ như vậy, cho con chức
vụ board đó, không phải khi mình không đóng góp gì mà họ cho đâu. Thứ nhất là con phải
có tiền, thứ hai là phải sử dụng cái não. Con phải có ý kiến gì mới lạ, con phải đóng góp cái
não vào đó. Con phải đi họp, đi hỏi. Ba cái này khi con làm việc từ thiện, con phải có tiền,
không có người nào vào board mà không đóng tiền để mà vô, phải đóng. Mặc dầu họ mời họ
không nói đến vấn đề tiền nhưng mà mình phải đóng. Người ta đóng $5000 một năm,
$10,000 một năm, tại sao mình không đóng. Mình ngồi đó mình nhìn nhưng khuôn mặt
khác có được không?! Đâu được! Những cái hội có tầm vóc quốc tế, vượt qua cái quốc gia
Mỹ này thì ở trong thành viên của liên hiệp quốc là con phải tốn tiền. Con phải tốn cái não,
phải có ý kiến này, ý kiến kia chứ không thôi mời con ngồi họp mà con chỉ ngồi đó thôi như
VAOHP0076 26
là cái tượng thì người ta đâu có mời. Thời gian thì cô mong đóng góp một chút gì trong khả
năng của mình, cho những người nghèo khổ ở Việt Nam, là hội làm việc từ thiện, rồi sinh
hoạt trong cộng đồng tôn giáo. Rồi một phần ba phải làm để có ăn chứ, chứ không ăn thì
mình đâu có xin tiền người khác để mà đi làm tự thiện được. Ở đây, những hội từ thiện quốc
tế có kế hoạch, cho nên không đợi ngày mai tổ chức cái event đó, hội thảo đó cần $5000,
$10,000 thì mới đi xin gây quỹ. Mỹ không có làm chuyện đó. Cô nhìn mấy cái hội
international có ai mà cứ gây quỹ. YMCA nó có hotel khắp nơi trên thế giới, mà ở bên New
York, bên này checking in $200 đồng một ngày, bên kia YMCA nó lấy con bao nhiêu $50
đồng, mà con phải book trước cả tháng. Tại sao?! Tại khách sạn nó free, nó xây là đã trả tiền
hết rồi, bây giờ nó chỉ thâu vô tiền lời thôi. Kinh tế suy thoái, mà một năm nó vô 6 tỷ dollar.
Nó có trên một trăm mấy chục năm rồi. Chứ đâu có phải là mới đây đâu. Head quarter là ở
Loudon. Thế thì cô thời giờ trong đời sống của cô là 1/3 làm kinh tế để có ăn, 1/3 là làm
việc xã hội, 1/3 làm truyền thông. Tại vì mình nói dùm tiếng nói cho những người khác. Họ
không nói được, mình phải nói. Mình có talk show trên radio, mình có talk show trên TV. Có
báo bạn bè mình viết mỗi tuần một bài. Bây giờ cô cộng tác với Sài Gòn Nhỏ, mỗi tuần viết
một bài, Việt Báo ngày thứ sáu. Cô có radio 176.3 FM là đây. Rồi cô có radio cô làm việc cho
một đài ở DC, mà đi khắp nơi trên thế giới, còn ở bên Úc nữa, Pháp, Đức. Nó đi
international, cái đài đó. Cô làm cho mấy cái đài khác ở Houston, đài ở Seatle, Washington
State, với là bạn bè có đài, cần là cô giúp, không có lấy tiền. Tại cô biết truyền thông Việt
Nam không có tiền đâu. Còn nói về tuổi trẻ cô đặc biệt chú trọng. Người trẻ là một, phụ nữ
là hai. Tại cô thấy phụ nữ tham gia sinh hoạt trong cộng đồng Việt Nam, cộng đồng quốc tế
không có bao nhiêu đâu. Thế hệ cô, thế hệ một rưỡi, và thế hệ thứ hai, cô mong rằng người
Việt gốc Mỹ, hay người Việt gốc Pháp, hay là người Mỹ gốc Việt, người Pháp gốc Việt, người
VAOHP0076 27
Đan Mạch gốc Việt, cô mong tất cả những người trẻ đó vô vòng chính, thí dụ như là hành
pháp, lập pháp với tư pháp. Mà cô mong họ vào những chức vụ nho nhỏ như là uỷ viên
thành phố, uỷ viên giáo dục. Uỷ viên giáo dục rất là quan trọng, quan trọng vô cùng vô tận.
Thí dụ uỷ viên giáo dục ở quận cam này, lương thì không bao nhiêu, chỉ có mấy trăm à.
Nhưng mà họ là một trong 5 người có quyền quyết định cho cái quận cam 3 triệu người, xài
tiền 6 tỷ dollar một năm. Và cái học chánh Garden Grove, lương của một người uỷ viên giáo
dục có 700 hay 600 gì đó, nhưng mà họ có quyền biểu quyết 100 triệu trong khu học chánh
Garden Grove mỗi năm. Thành ra mấy cái chức đó là phải hy sinh, phải ra tranh cử. Mà
trước khi tranh cử, phải làm việc xã hội từ nhỏ. YMCA hay một điều là, YMCA là viết tắt của
Young Men Christian Association, mà không có nghĩa là Richard là ông bác sỹ đứng ra làm
thành lập, ông là christian, nhưng mà trong board là đủ mọi thành phần. Thế thì cô mong, cô
thích YMCA một điều là tiền cứu trợ bão lụt, tiền người ta cho, nếu người ta cho $1 thì $1 đó
tới tay người kia, chứ không phải chia $1 đồng đó ra, lấy 20% trả cho văn phòng, trả cho
người chủ tịch, người điều hành, không có vậy. Board director ở New York, lương của ông
trên dưới một triệu, ở LA thì 700-‐800 ngàn, Orange County thì không có nhiều chương
trình cho nên CEO, lương khoảng 300 mấy cộng thêm tiền cước phí này nọ cũng phải lên
400 mấy. Ở San Diego thì 700, Seatle cũng vậy. Lương chưa kể benefit, bảo hiểm này nọ.
Nhưng mà tiền đó là tiền người ta làm ra, người ta có cho mướn khách sạn để lấy lời, người
ta đầu tư vào hotel, vào nhiều thứ lắm chứ không phải đi xin. Hồng Thập tự, lương của
người CEO hồng thập tự khoảng 200 ngàn. Mà ai cho tiền hồng thập tự thì trích ra mấy chục
phần trăm để trả tiền văn phòng, trả tiền giấy tờ, trả tiền quảng cáo, điện thoại này nọ.
Nhưng mà YMCA người ta không có lấy tiền như thế, tại vì họ có investment department, họ
kiếm nhiều tiền lắm. Như bây giờ dòng dõi -‐-‐-‐-‐ là cho YMCA hai mẫu đất, commercial ở
VAOHP0076 28
đường MacArthur gần Southcoast Plaza. Một mẫu như vậy, hình như là cho năm mẫu chứ
không phải hai, một mẫu là 2 triệu mấy commercial, mà cho mấy mẫu. Ông CEO không dám
nhận, phải họp ra hội đồng, board director. Mình lấy đất của người ta làm cái gì. Làm tốn
bao nhiêu tiền, ví dụ như xây một cái trung tâm, trung tâm đó 10 triệu, thì tiền từ đâu, 10
triệu đó phải làm gì để có, để mình làm cái trung tâm dạy học. Mà YMCA hay thật, không
phải cô ca ngợi, mà là họ dạy đứa trẻ thành leadership, lãnh đạo mà không phải là lãnh đạo
phường xóm, lãnh đạo quốc gia, lãnh đạo thế giới. Cho nên ai mà có con nên cho YMCA, nó
phát triển tất cả những khả năng, lòng nhân đạo, phóng khoáng, leadership. Nó muốn đứa
trẻ là leader chứ không muốn đứa trẻ đi cày đi cuốc đâu. Giống như cô gặp ông tổng thống
của Mễ Tây Cơ là Vicente Fox Quesada, ông ở trong ruộng, ba ông cho ra thành phố là
Florida học, khi mà ông làm tổng thống rồi thì ông có qua đây chào đồng bào Mễ nè, khi ông
lên rồi ông khuyến khích tất cả mọi người làm business cho con tham dự. Ông về nhà quê
thăm lại bạn ông, vẫn là chủ của nông trại, vẫn cày máy. Ông nói nếu mà ba ông cứ để ông ở
nhà quê, không cho ông lên thành phố, không cho qua Florida thì giờ này ông đâu có làm
tổng thống đâu. Thế thì bây giờ, làm thế nào những người trẻ, cha mẹ phải huấn luyện nó,
nó là con người, lãnh đạo. Những người trẻ sau này về đất nước họ, chẳng hạn thí dụ như
ông tổng thống Reagan dùng cái viện để cho người ta ở tị nạn, thì sau này có những người
học ở đây thiên đăng môn về làm bộ trưởng, những người bên tàu đó, thì mới cải tổ được,
phải có học, phải có cái đầu. Người Việt Nam mình rất là hy sinh. Người mẹ có thể nhịn đói
cho con ăn, có thể không mang bóp đẹp để mua sách vở cho con mình. Cho nên tại sao
những đứa trẻ này là học giỏi, nếu không có ai chở nó đi đến trường thì làm sao nó học giỏi.
Khuyến khích nó, ngồi kèm nó nữa. Từ khi có quyển quốc lân, quang trung vào khu học
chánh Garden Grove, nhìn vào những đứa trẻ, từ hạn nhất đến hạng mười toàn là đầu đen,
VAOHP0076 29
tiểu bang California này. Ông tổng thống mời những đứa trẻ xuất sắc lên White house, nhìn
Á Châu lên rất là đông, nó giỏi, rất là giỏi, môn gì cũng giỏi hết. Mà gần đây mấy truyền hình
VSN, nó tổ chức đố vui để học là những đứa trẻ nó giỏi thiệt, lịch sử thuộc đời hồng bàng,
Hùng Vương như thế nào, rồi dãi đất Việt Nam hình chữ S như thế nào. Trời ơi, mình giật
mình, những đứa trẻ em chưa được 10 tuổi nữa mà nó đã thuộc lịch sử làu làu rồi. Ngày xưa
cô dạy sử, công nhân, văn, rất là giỏi, nên cô hy vọng vào các thế hệ thứ hai, ba, tư là những
người vẫn còn cái máu Việt Nam, nhưng mà cô cũng hy vọng, những cha mẹ nên nói tiếng
việt ở nhà. Người Tàu qua đây làm đường rầy xe lửa 300, nhưng mà trong nhà trên San
Francisco, cô vẫn quen những người Tàu, về nhà không có một người nào nói tiếng Anh. Nó
sinh ra ở đất Mỹ ba đời, bốn đời rồi, mà về nhà nói tiếng Tàu không thôi, không biết có viết
được hay không thôi. Mình không biết vì chỉ vào nhà để ăn cơm, mình thấy vậy hay lắm. Cho
nên cô khuyên, cô mơ ước những đứa trẻ bây giờ, bất cứ đứa trẻ nào trên thế gian này vào
những vòng chánh tranh cử, lập pháp, hành pháp, tư pháp. Mình nói những tiếng nói của
những người không nói được, cho nên sanh ngữ rất là rành. Những người lớn tuổi sao sinh
ngữ bằng mấy đứa nhỏ sinh ra ở đây. Rồi cô mơ ước phải dấn thân, phải làm việc xã hội.
Phải làm sao tự mình một đứa trẻ phải là leader của xã hội, chứ đừng để người ta đè đầu
của mình. Nếu mình làm lớn, mình có một địa vị trong xã hội thì mình sẽ có tiếng nói trong
quốc hội, mình có tiếng nói trong governors, mình có tiếng nói của thượng nghĩ sỹ, trong
White House. Thì sức mạnh của cộng đồng khắp nơi trên thế giới, thế nào chế độ cộng sản
cũng phải thay đổi. Mà chính con của họ cũng du học bên này, du học bên này thì cái đầu
của mấy đứa cũng phải thay đổi thôi. Dù vậy nó có lãnh đạo, nó phải thay đổi thôi vì nó học
bên này, thì nó phải ảnh hưởng những tự do dân chủ, dân quyền bên này chứ. Con thấy
không, đó là niềm mơ ước. Con thấy cô đi vượt biên bằng cái ghe, nước nó vô người ướt hết
VAOHP0076 30
trơn. Người nào cũng chờ chết, đọc kinh, người đạo phật thì đọc kinh phật, người đạo chúa
thì đọc đạo chúa, tàu gần chìm nước nó vô rồi, người nào cũng ướt hết trơn. Mà may mắn
gặp ông thuyền trưởng của Mỹ, một chuyến tàu tư nhân thôi. He’s so quite. Ông chỉ cần đổi
một độ thôi mà cứu được chuyến tàu này, chứ ông mà cứ đi thẳng hoài thì sẽ không cứu
được. Ông thuyền trưởng đó khi sau này cô qua đây, ông giờ đang ở bên Paris, tại lúc đó ông
lớn tuổi rồi. Hồi đó chắc cũng sáu mươi mấy tuổi rồi, giờ thì chắc cũng gần 100 tuổi, mà có
lẽ ông vẫn còn sống, tại vì không có liên lạc được, biết chắc ông cũng còn. Mình cứu người,
thì đừng có nghĩ rằng người đó sẽ trả ơn, mình làm điều gì được thì mình cứ làm. Cô giờ mà
thấy một bà già đang bưng một xách đồ nặng băng qua đường, mình cứ giúp cho bà đi, giúp
bà mang qua bên kia đường đi. Nhiều khi bà nặng quá, đâu có thấy đường xe đâu, mình giúp
gì nhỏ thôi, làm được là làm. Cô đến nhà người ta đó, mà thấy cây bông ở đằng trước mà
héo hay không có ai tưới, cô vào văn phòng lấy một ly nước ra tưới. Cô tưới dùm cho họ,
đâu có sao, mình làm được gì thì cứ làm. Cô mong mọi người đều nghĩ đến người khác. Cô
mong rằng đừng có tị hìm, đừng có ganh ghét, đừng có nói xấu người kia, chưa kiểm chứng
là nghe liền. Nhưng mà với lương tâm của một nhà báo, cô làm báo miệt mài mà, làm báo từ
bên đó qua đây, làm cho tờ báo Trắng en, tại vì ông chủ bà chủ như thế mới lãnh cô từ Phi
Lục Tân qua, nên cô qua cô ở nhà họ một thời gian, cô viết báo cho họ. Lúc đó có Tuần báo,
rồi cô làm trong trường học nữa.
TVD: Vậy là cô đi vượt biên hả cô?
ATN: Cô đi vượt biên bằng thuyền, mình với một số người bạn.
TVD: Khi được bảo lãnh thì đến đâu?
ATN: Đến Glendale nè, ở Los Angeles đó. Cô đến đó là 2 giờ sáng, 8 giờ là cô vô tờ báo làm
liền, rồi 12 giờ cô vào trường học.
VAOHP0076 31
TVD: Vậy làm sao cô đã quen hai người đó?
ATN: Khi mà sửa soạn mất nước, thì cô lại làm tờ báo Hoà Bình đóng cửa, thì cô mới lại làm
việc cho bà chủ nhiệm báo Trắng Đen. Cô đi cứu trợ, đi mua mì cho những người miền
Trung qua. Họ về ở trong các trường học ở bên Phước Thi, chở mì, chở gạo, áo ấm. Cô đi với
bà. Lúc đó quen cha Joe, ở Việt Nam Phan Thiết. Cô quen ông, dẫn 300 người thường đi bộ
vô Sài Gòn. Cha Joe xin ông Đại sứ Mỹ là Martin, để đưa 300 người thường đó đưa. Ông đại
sứ lúc đó ông rối bời, đâu có cho đâu. Chỉ cha đi thì được, nhưng mà cha không có đi. Cha
sau này đi qua đây. Rồi cha đi về Thái Lan giúp cho trại Sông La. Sau này cha yếu quá, về đây
trở lại Mỹ. Trung tâm Công Giáo có nhiều người được cha giúp, ở trại tị nạn Sông La, cho
nên hằng năm đám giỗ của cha thì mọi người đến đó làm cầu nguyện cho cha, người Mỹ
trắng, tốt vô cùng, tốt không thể tưởng tượng được đâu. Bà Jackie Bong Wright lấy chồng,
bà là vợ của ông viện trưởng của nhà hành chánh bị ám sát chết. Sau này bà lấy nhà ngoại
giao là ông Lacy Wright, làm bên toà đại sứ Thái Lan, mà cũng giúp cho đồng bào mình
nhiều lắm. Giờ thì ông sắp qua nhận chức ở Lào, mai mốt cô có dịp rồi cũng sẽ qua thăm. Tại
vì Jackie Bong Wright tốt lắm, tốt vô cùng, cũng như là bà Hồng, vợ của ông đại sứ Hà Lan,
cũng ở bên Thái Lan, cũng giúp nhiều người Việt, tốt lắm. Có lẽ cô được may mắn là cô gặp
người tốt nhiều hơn người xấu, rất là tốt. Nhiều người họ có thể hy sinh cả đời của họ cho
những người nghèo, người khổ. Không phải chỉ có người Việt Nam tốt không, người ngoại
quốc cũng tốt lắm. Có thể nói là người giúp cho người Việt Nam, họ không phân biệt sắc tộc,
họ giúp. Cô ở trong hội từ thiện cũng như ở ngoài. Cô nhờ tờ báo chí này mà cô gặp rất
nhiều người. Nhiều người họ tốt ngoài sức tưởng tượng. Nhưng mà cô quan tâm các viện
dưỡng lão. Những viện dưỡng lão xung quanh đây có khoảng 125 người, từ 100-‐125 người,
đa số là người Việt Nam, hơn 100 là người Việt Nam. Mà những người Việt Nam đa số là có
VAOHP0076 32
con em thân nhân vô thăm, có những người cô độc trong viện dưỡng lão. Mà họ là ai?! Đa số
là những chiến sỹ đã từng hiên ngang sông pha ngoài chiến trường. Họ không cần gì hết.
Cho nên mình chỉ cần vô ngồi lắng nghe họ kể chuyện, hoặc mình kể chuyện vui cho họ
nghe. Cái đó là một hành động trả ơn cho những người đã hy sinh cho tổ quốc. Cũng như đại
nhạc hội Cám Ơn Anh, người thương binh Việt Nam Cộng Hoà, của cô trung tá Nguyễn Thị
Hạnh Nhân, cùng một số anh em tổ chức hằng năm, có nhiều khi hai ba năm tổ chức một
lần. Thì con biết hết sức là xúc động, hết sức là ý nghĩa, tại vì những gia đình có người cụt
hết hai cái chân, mà ở bên Việt Nam, một năm đại nhạc hội nhận hàng triệu bạc, nhưng mà
thương phế binh của Việt Nam đông lắm. Mỗi năm nhận một trăm đồng thật ra không có đủ
làm gì. Nhưng mà cái đó là niềm vui, những người đi rồi còn nhớ đến họ, có tinh thần hơn là
vật chất. Con cứ nghĩ, Sài Gòn bây giờ ăn một tô phở là $5, đó là tối thiểu. $100 đối với cái
người quá cùng cực, đem cái bàn ghế ra bán, đem cái lư hương ra bán, đem cái gì quý giá
trong nhà ra bán hết. Thì con nghĩ lâu lâu nhận được $100 thì đâu phải là sự đền đáp nhiều
đâu. Nhưng mà giá trị tinh thần nhiều hơn. Thì cô cứ mong là mọi người, mình có cơm ăn
rồi, thì mình phải nghĩ đến những người cùng cực ở Việt Nam. Ngay cả cô giáo, họ đâu có
thù hằn gì, họ là nhà giáo, chỉ yêu thương trẻ con thôi. Việt Nam nếu mà nhà giáo có bà ở
lính ở trong tù là đâu cho dạy học nữa đâu. Cô có quen một ông đó giờ làm giám đốc YMCA
ở Việt Nam. Ông học xong rồi ở giáo hoàng học viện. Ba ông là thiếu tá đi ở tù, tù rục xương.
Việt Cộng không cho ông nhận chức linh mục. Ông sống thang lang, lếch thếch ngoài Bình
Thuận. Ông đi chăn bò 9 năm. By giờ Bình Thuận hạn hán lắm, không thể chăn bò được, ông
mới vô Sài Gòn lang thang, ngủ trong ngõ hẻm, xong gặp cô đó, cô thương mới cưới cô. Rồi
sau này, ông vô tình nguyện làm cho YMCA, thì ông CEO bị người ta đụng xe chết ngắt. Ông
là phụ tá cho ông kia, nên được YMCA cho ông lên làm luôn, tại ông có kiến thức, có cử nhân
VAOHP0076 33
thần học này kia. Ba ông ở tù mà ông không có được hộ khẩu nữa, trồng khoai trồng sắn
moai lên ăn, ăn lá cây chăn bò, bò thì không có cỏ sao chăn được, thành ra khổ lắm. Cái xã
hội gì mà kì cục. Còn một điều nữa nha con. Có điều này, cô mơ ước làm sao mình có thư
viện Việt Nam có tầm vóc tất cả những sách vở của miền Nam, chứ không phải của miền
Bắc. Tại cô biết miền Bắc đó là họ in những ấn phẩm toàn tuyên truyền không thôi, để gửi
qua Nam Dương sau 75, khi chưa có lệnh cấm vận. Họ gửi qua bên đó cho hội từ thiện, nên
hội từ thiện lấy tên gửi qua hội từ thiện quốc hội, toàn là tuyên truyền không thôi. Mấy chục
ngàn tấn sách. Cô bàng với ông Frank Jao cái little Saigon, Phước Lộc Thọ đó, ai khắp nơi
trên thế giới về cũng muốn coi cái Phước Lộc Thọ là như thế nào, mà có ứng cử viên tổng
thống đến nữa. Cô mới vừa chở một người bên Phần Lan, chưa vô trong xe ngồi nữa là đã
nói: “Chị ơi, Phước Lộc Thọ như thế nào cho em xem với.” Ủa, mà sao em ở bên đó mấy chục
năm mà em qua đây chưa biết mà sao muốn xem vậy. Thì cô nói là em xem tổng thống đến,
xem đài CNN bên Châu Âu, tổng thống đến thăm, ứng cử viên tổng thống đến thăm chỗ đó.
Thì cô mới nói với ông Triệu Ph, Frank Jao làm thế nào mình có một tiệm sách hay là một
cái thư viện mà tất cả những cái gì tồn trữ, những cái gì về chiến tranh Việt Nam hay về
đồng bào Việt Nam, thì ông cũng đồng ý. Nếu bây giờ có tiệm sách, ông sẽ để một space
trong Phước Lộc Thọ, nhưng mà cô bây giờ chưa hưu trí, chứ cô mà hưu trí thì cô sẽ làm. Cô
sẽ đọc những quyến sách nào người ta viết mà có sự thật mà cảm động, mình có thể bỏ tiền
ra in để giữ đó. Những người viết hay nhưng không có tiền in. Mà họ còn chưa nổi tiếng,
chưa có quen nhiều. Thí dụ như cô bây giờ chưa có viết sách tiếp tục, nhưng có mấy nhà
xuất bản đã bảo bây giờ tôi đưa tiền cho chị trước đi, chị viết đi, có nhà xuất bản Mỹ cũng đề
nghị. Mình chưa có thì giờ làm, thì có người ta đề nghị. Còn có muốn có người khác bỏ ra
cho họ một chút tiền in để họ làm nhưng mà họ không được cái điều đó. Bởi vậy cái sự quen
VAOHP0076 34
biết cũng lớn, không có cái network. Cô thấy ông Triệu Phát cũng là một người rất là hảo
tâm, rất là tốt, có cái trái tim nhân hậu, mà còn chú trọng về văn hoá nữa. Mà ông được may
mắn có bà vợ là Kathy, cũng rất là, hai người như cái dây đàn họp với nhau. Thí dụ ông làm
về văn hoá, bà này sẽ support cho ông. Chứ nếu chồng mà làm văn hoá, mà vợ không chịu
thì làm sao được. Tại tiền là tiền chung. Cô quý hai vợ chồng này lắm. Mà cô cũng mơ ước
như vậy. Ông nói bây giờ có những cơ sơ mà cần người đứng ra volunteer để làm leader cho
cái đó, có tinh thần trách nhiệm, mà phải có sáng kiến nữa. Chứ cũ mèm để hoài vậy ai mà
đọc. Thì cô cũng nghĩ rằng trong cộng đồng mình có nhiều người giỏi. Mà có những người
hưu trí, họ nên volunteer làm mấy vụ này, về văn hoá để cho đời sau. Cũng như quyển Trinh
chiến đời Lính của cô ở Việt Nam, cô có xuất bản một quyển năm sáu mấy. Qua đây thì viết
Chinh chiến hữu linh là xuất bản năm 94. Trong đó có những người giúp cô đã qua đời rồi.
Thí dụ như nhà văn Tạ Tị, nhà văn quân đội ở tù lâu quá, qua đây diện HO, giờ chết rồi. Ông
vẽ cho cái bìa đầu. Rồi thi sĩ Uyên Sa, là thầy của cô dạy triết học, viết cho lời tựa cũng qua
đời rồi. Còn một người nữa là anh Hoà Huyễn, tiến sĩ Hoà Huyễn, du học qua đây năm 90,
làm giám đốc Á Châu Thái Bình Dương ở trong quốc hội Uy Kỳ, ở trong thư viện quốc hội Uy
Kỳ đó. Thì ở đó hàng triệu quyển sách đâu biết sách mình ở chỗ nào đâu mà tìm. Thì anh
tiến sĩ Hoà Huyễn mới dẫn cô, mặc dù quen lần đầu tiên thôi, dẫn cô lại sách sinh đó, chỉ cô
sử dụng copy machine, chỉ cô kiếm tiền. Cô ngồi miệt mài sau khi cô đi họp ở Garmig trở về,
cô ở đó một tháng trời, để mà tìm tài liệu về đó. Nếu cô có nhiều thời gian hơn thì bài của cô
sẽ có nhiều lắm ở trên đó. Nếu mà có nhiều thì giờ hơn thì có thể là cô sẽ viết nhiều chứ
không phải một quyển đâu. Cô hy vọng hưu trí, cô sẽ viết về đời sống ở Mỹ, đời sống trong
gia đình Mỹ như thế nào, cô đã sống trong gia đình bà Pat Ducray, là sống trong gia đình
người Mỹ này một thời gian. Ông là chủ tịch công ty dầu hoả, mà cũng là chủ tịch của Bank
VAOHP0076 35
of America nữa, một chi nhánh thôi. Bây giờ họ dọn đi Norman ở bên East rồi. Mình biết
người Mỹ thật lòng lắm. Họ giúp ai là giúp tận tình, mà họ thương ai là thương tận tình. Cô
quen người vợ, là người Ăng lê, chồng là từ bên Tây, mà gốc là Pháp. Cũng như trong YMCA
của cô, board director có mấy chục người, có thể nói 90% là người đến từ Châu Âu, gốc của
Âu Châu, của các nước như Pháp, Đức, Hoà Lan, Thụy Điển, Thụy Sỹ này kia. Bây giờ trở lại
vấn đề giáo dục, làm sao mình nhắm những đứa trẻ tương lai, mình phải giúp nó. Chứ vừa
học vừa làm như người Mỹ này, làm sao ra trường 3 năm 4 năm được, phải có cha mẹ giúp
nếu lớp 12 lên. Mà giờ học phải trả tiền apartment, trả tiền xe, tiền bảo hiểm. Thời giờ tụi
nó làm nhiều quá. Học mà part time 8 năm chưa ra nữa. Thành ra con ở với cha mẹ, bây giờ
họ về kinh tế suy thoái, mấy chục phần trăm trở về sống với cha mẹ rồi. Sống thứ nhất là giá
trị tinh thần, ấm cúng, khi đau khi bệnh, buồn có ai nói chuyện. Và nữa là về vật chất. Thí dụ
trong gia đình hai vợ chồng ăn mà có đứa con đem theo cái đĩa cái chén thêm thì cũng vậy
thôi, cũng thêm một chút thôi, mà sống có cái tình ấm áp, đó là điều là cô rất mong có một
đời sống trong gia đình, đó là điều mà cô mơ ước. Và cô mơ ước làm sao những NGO mà vô
Việt Nam là phải có kế hoạch. Cô gặp nhiều lắm. Đi dự hội nghị ở Đan Mạch, ở Hà Lan, Phần
Lan, bên Đức, là NGO ở Châu Âu nhảy vô Việt Nam nhiều nhất, làm sao cho tới tay người
dân. Mà khi đã vô tay người dân rồi, thì những hồng thập tự, giao cho chính phủ, lục lội này
kia. Chính phủ Việt Nam cộng sản bán những bao gạo, ghi trên bao bố để tên hồng thập tự.
Cho nên YMCA là làm thẳng đến tay người dân. Cho nó mượn $300 để mua đồ nghề, trả rồi
cùng nuôi đứa khác, tiếp tục như thế. Cô về thấy YMCA làm nhiều việc hay lắm, dạy nghề,
đem những đứa con mồ côi mồ cút ngoài cỏ miền Trung, đem về nuôi, học nghề sửa xe, điện
lập, may, thêu. Những người trong board mua, rồi đi bán cho nó, rồi đưa tiện lại cho nó. Có
những đứa điếc, câm, nhưng mà thêu rất là đẹp, rất là linh động.
VAOHP0076 36
TVD: Vậy cô quay về Việt Nam mấy lần rồi?
ATN: Hai lần! Đi từ miền Bắc, đến Cao Nguyên, rồi về Đà Lạt, ra miền Trung. Nhưng mà cô
không có feel good. Thứ nhất là những người nhà quê nghèo tận cùng, nghèo hơn cả 75.
Thứ hai nữa là mình đi đâu, mình không có feel good. Tại vô thăm cái chùa, ra thấy công an
đi theo rồi. Xuống phi trường Huế đã thấy có người quay phim mình rồi, xuống phi trường
Hà Nội đã có người quay phim mình rồi. Mình cảm thấy như là nguy hiểm chập chừng trước
mặt mình. Mình vô nhà thăm nhất động linh mục ở Huế, mình ra khỏi đó rồi, công an vô hỏi
đức cha phái đoàn đâu, đức cha kêu tôi đâu có biết. Họ đến rồi đi, họ đâu có nói tôi. Đến ăn
có một bữa cơm rồi đi, đi xong là có công an vô, cho nên mình không có feel good chút xíu
nào. Sao feel good được? Mình còn ở đó, không biết đêm hôm nó bắt mình, mình có nhà anh
em bà con họ hàng, thiếu gì nhà để ở, mà mình phải ở khách sạn, mình phải trả một đêm vậy
mấy trăm. Mình không có feel good đâu. Cô về lần thứ nhì là 2005, nhưng mà hy vọng là sẽ
về nữa, trước khi chết. Cô có mơ ước khi về già, về Việt Nam giúp những người già, trẻ mồ
côi, kiến thức của cô, cô muốn chia sẻ với người trong nước, mà không biết mơ ước đó có
thành hay không, nó có cho mình về để dạy hay không thì chưa biết, đâu phải ai cũng cho về
đâu. Thí dụ linh mục Đào Quang Chính rất là giỏi. Lúc năm 80, 84, tiến sỹ giáo dục xin về để
dạy học mà đâu có cho đâu. Bà ngoại của cha chết, xin về, mà khi đó cha làm chức rất lớn
trong hội đồng linh mục ở đây, tức là người Á Châu duy nhất, giám đốc di dân phục vụ của
hội đồng linh muc Hoa Kỳ, mà nó cho về, tại chức này lớn quá, cho về. Công an hộ tống từ
phi trường cho đến cái chỗ bà ngoại mất, rồi chôn qua ngoài mộ luôn, rồi trở lại phi trường
đi về. Làm chi mất thời giờ vậy. Một vị linh mục, nếu họ có dạy dân thì họ dạy những điều
tốt lành chứ có dạy điều gì xấu đâu. Mà vậy thì làm sao có các nước khác được, chỉ có sự
thay đổi thôi. Còn bây giờ hiểm hoạ mất nước, Hoàng Sa, Trường Sa, rồi cho người Tàu vô
VAOHP0076 37
trong nước, người Tàu vô không có cần Visa, muốn vô bao nhiêu là vô, cái đó cũng nguy
hiểm lắm, không có kiểm soát được đâu, nếu vậy mình sẽ mất chủ quyền rất là nhanh. Nước
mình phải đem 800 ngàn người đi ra ngoại quốc, làm nô tỳ làm lao động khắp nơi. Vậy mà
người Tàu vô trong nước mình 200 người để làm việc. Tại sao nước mình không có công ăn
việc làm, mà cho người Tàu vô làm khai thác bô xích, còn người Việt Nam của mình đi ra
ngoài làm đủ thứ chuyện hết trơn. Con thấy không! Cô mới qua bên Mã Lai họp ở đó, họp
thanh niên sinh viên thế giới, 2006, gặp mấy người đi làm lao động ở bên đó, bên khách sạn
đó. Đi vô làm lao động, tưới cây, trồng cỏ, clean up nhà, passport của họ, visa của họ được
môi giới giữ, không cho lại. Rồi làm thí dụ người ta trả $2 một ngày giờ, thì tụi kia lấy hơn
$1 hay là hơn nửa. Nếu mà những tổ chức đưa người đi làm việc, mà không có sự đồng ý
của cảnh sát, với chính phủ thì làm sao mà có vậy. Nếu mà chính phủ phải toa rạp với nó,
mấy tổ chức này phải đưa quyền cho nhà quản lý cộng sản. Cho nên đâu có ai đi làm $2 một
giờ mà bị lấy hết $1 rồi, thành ra cái thảm trạng, cái xã hội Việt Nam vì tham những, vì tập
đoàn lãnh đạo, cái gì cũng vô tay họ hết trơn, độc tài không có đối lập, bỏ đi hiến pháp,
không có ra tranh cử nữa. Thành ra nó mới đưa ra tầm trạng như thế này. Nếu mà nước
mình, nhưng mà cô hy vọng sẽ có gì thay đổi. 1000 năm đô hộ giặc Tàu, của mình vẫn nói
tiếng Việt Nam, vẫn là người Việt Nam, chứ đâu phải nói tiếng Tàu đâu. Bây giờ cái hiểm hoạ
xâm lăng người ta cũng lo, từ Trường Sa, Hoàng Sa gì vào miền Nam có 50 hải lý thôi, nó
muốn lấy là vô nhanh lắm. Cho nên người Việt Nam đi ở hải quốc này, lòng mình cũng
không ổn, tại vì thế nào mình cũng còn cha mẹ anh em ở Việt Nam, mình vẫn còn bà con
mình ở Việt Nam, bạn hữu của mình ở Việt Nam. Mà giờ giả sử những bà con mình đi hết đi,
còn mồ mả tổ tiên của mình, còn những thương phế binh của mình, mình có nợ với những
người đó. Thành ra mình làm sao đóng góp một chút. Với cộng đồng phải đoàn kết, đừng có
VAOHP0076 38
ganh tỵ, đừng có chia rẽ. Nếu mà chia rẽ thì ai sẽ được thắng lợi, cộng sản thắng lợi. Sức
mạnh mình thì không mạnh. Mình ở đây số người của mình ở Mỹ này, toàn thế giới là 3
triệu rồi. Nếu mình không đoàn kết thì mình không thắng nổi rồi. Mình đoàn kết, bỏ phiếu
cho tổng thống, cho vũ hội. Tôi bỏ phiếu cho ông, tặng tiền cho ông, với điều kiện ông phải
quan tâm nhân quyền, quan tâm tự do dân chủ, dân quyền, tôn giáo ở trong nước. Nếu như
mình giúp người ta thì người ta sẽ giúp mình. Mình bỏ phiếu người ta. Nếu người ta không
bỏ phiếu thì làm sao được. Cho nên có những dân chủ quốc gia dân đảng, quốc gia cộng hoà,
rất quan tâm đến vấn đề Việt Nam. Thí dụ như ông Donald Edvoi, cộng hoà, bà Lupin dân
chủ, có ông Smith cộng hoà ở trên miền đông, cũng quan tâm đến vấn đề Việt Nam. Họ quan
tâm tới mình, mình phải làm cái gì cho họ trước, mình bỏ phiếu cho họ, mình donation tiền
cho họ. Khi mình hỏi họ thì họ mới nghe. Chẳng hạn như bà này, bà đến thăm cô, bà phải có
lợi cái gì. Cô phải phóng vấn bà cho radio, cho TV, cho báo, chứ nếu không bà từ quốc hội
đến làm gì, bà về đây đâu có bao lăm đâu mà đến tận đây thăm. Bà thăm nhiều lần chứ
không phải một lần nữa. Thành ra mình làm cho người ta trước, rồi tự nhiên người ta sẽ
làm cho mình. Chẳng hạn như nếu cô không viết về Tây Tạng thì làm sao cái cuộc họp báo
mà cô gặp được lại có Lacma. Con phải viết về họ, đứng về phía họ, thì con mới gặp được họ,
gặp cái người cao nhất của đức đạo Lacma kí sách tặng cho cô. Mình phải làm trước. Làm
cho ông chồng mình, làm trong gia đình thôi, ông đi làm về mệt, mình pha cho ông một ly
sữa nóng đi, hay là mình đi mình quan tâm, thấy một cái caravat bán sale, mình mua cho
ông, ông là con người, làm sao bỏ mình được, mình chăm sóc cho ông thế mà. Mình cái
người ở kế bên cạnh mình là con mình, mình thấy cái móng tay nó dài mà không cắt cho nó,
ai cắt cho nó nữa. Mình sanh nó ra mà. Bây giờ có một trái đu đủ đi, ở ngoài vườn mình hái
vô, hay của người ta cho đi, mình sắt cho chồng mình miệng bự, sắt cho con mình miếng bự,
VAOHP0076 39
mình ăn chút xíu nè, làm sao mà không thương mình được. Mẹ cô hồi xưa làm một con gà,
luộc lên rồi xé ra, rau răm ở nhà có. Cái nào ngon, cái đùi đó, là đưa cho ba con ăn, cho các
con ăn. Mẹ cô thường nói là không thích ăn thịt, chỉ ăn xương, mà thật ra là sự hy sinh. Ăn
cái xương để cho mấy cái nạt, mấy cái ngon, đùi gà ngon, cho chồng cho con ăn. Như vậy làm
sao mà, nếu trong gia đình mình ở vậy, cha mẹ chồng mình, ngày father’s day, mother’s day
mình mua quà đến. Mình không có nhiều tiền mua cái nhỏ nhỏ, hoặc là mình không có tiền,
mình cắt hoa ở ngoài vườn vô gói lại đưa mẹ chồng. Ngày father’s day, mother’s day, sinh
nhật, ngày Tết ngày lễ, mình đối xử như vậy đó làm sao người mẹ chồng mình, nếu cha mẹ
chồng không tốt làm sao sinh ra thằng con, người con tốt làm chồng mình. Thành ra đứa trẻ
mình dạy phải có sự hy sinh, nghĩ người ta trước đừng có nghĩ mình. Thì lên rừng sống cũng
được, xuống biển sống cũng được, đi bất cứ nơi nào cũng sống vui vẻ, thoải mái, mình nghĩ
như vậy. Mà mình một cơ sở thương mại, cô nói con nghe tại sao cô lại đi ra làm thương
mại. Cô ở một gia đình big business, chủ tịch nhà băng mà, giỏi lắm chứ. Chủ tịch công ty
dầu hoả phải giỏi lắm chứ. Con thấy bà chủ nhà, bà rất là hy sinh, có master degree, mà bà
giúp nhà thờ rất là nhiều, giúp cho nhà nghèo rất là nhiều. Bà rất là tế nhị. Cô rất là thoải
mái, cô hạnh phúc sống trong gia đình, trong lúc mà ông xã cô chưa qua. Cô được có phước,
xung quanh cô toàn là những người tốt. Cô gặp người xấu cũng có, nhưng ít lắm, toàn người
tốt không thôi. Giáo sư Mỹ cũng tốt, landlord cũng tốt, mà những bác sỹ cũng tốt, những
người cô giáo cũng tốt, mà cô học không ngừng, tại phần địa ốc này, lúc đầu có chỉ mong có
bằng Ph.D để về Việt Nam dạy học nếu có cơ hội. Mà nếu không có cơ hội về Việt Nam dạy
thì mình dạy Đông Nam Á cũng được. Nhưng mà sau này cô thấy ở Việt Nam cần tiền quá,
mình phải làm business mới có tiền gửi về, giúp người này người kia. Mình đợi có bằng Đại
học, bằng Ph.D, những người nhà mình, người thân mình chết hết rồi thì mình đâu có cơ hội
VAOHP0076 40
để giúp, cho nên mới ra làm thương mại. Mà ra làm thuơng mại phải có nhiều người nói cô:
“Sao chị làm địa ốc gần 30 năm, mà chị còn đi cho mướn nhà, mướn nhà lấy đâu bao nhiêu
tiền đâu, có mấy trăm bạc à.” Nhưng mà cô nói, ngày xưa khi mà mới vào làm nghề địa ốc,
tôi đi mướn nhà dùm cho người ta, tôi không có đồng bạc nào hết á, mà tôi có good credit.
Người ta mướn không có good credit nên chủ nhà không cho mướn. Tôi làm phydavit, tôi
bảo đảm với họ, chẳng hạn như mướn housing, mà có sự sai biệt người mướn nhà phải trả,
cô đứng ra sponsor, nếu người đó không trả thì cô trả, khi đó là lúc cô mới ra làm, mà cô đã
biết làm là sẽ có tiền đâu. Nhưng mình có niềm tin, những người mình giúp là những người
tốt, không có ai hại mình đến nỗi họ không trả tiền nhà để mình trả đâu. Mà thật cô sponsor
cho họ xe hơi nay, không ai bị đụng mà không có bảo hiểm không, sponsor còn mướn nhà
cho họ nữa, không ai không trả tiền nhà để họ kéo cô ra toà, làm những điều mình làm, chưa
bao giờ gặp khó khăn, cho nên cô cám ơn thượng đế. Cho nên có ai nhờ bất cứ điều gì, nằm
trong tầm tay của mình thì mình sẽ giúp liền. Có nhiều người mua nhà thiếu $5000,
$10,0000, cô cho mượn, rồi cô cũng quên đi mất thôi. Tới chừng họ đem trả, mình nói ủa,
người này mình cho mượn tiền, không còn giấy còn tờ, mà vẫn trả như thường. Đâu cần
ngồi viết hết đâu. Con thấy người Tàu làm việc, nói miệng thôi, mà không bao giờ phản bội.
Chứ bên này hằng trăm giấy tờ, cô thấy người Tàu làm business thành công là vì có chứ tín,
cô dạy những người có bằng địa ốc rồi vô đây mới làm việc với cô. Cô phải training huấn
luyện. Cô huấn luyện cho họ, nếu mình không có trí nhớ tốt, mình lấy quyển sách ra mình
ghi, chẳng hạn như mình hứa với họ, tôi hứa tôi cho quý vị một cái cây, cái cây đó là cây gì,
họ thích cây gì đó, mà bây giờ người chủ nhà bỏ trong cái bình, trong cái thùng, họ bưng cái
đó đi. Thì mình hứa mình mua cái cây đó trồng lại, cái gì mà personal property thì họ bưng
đi. Lời hứa của mình, mình phải viết ra book, chứ không kiếp sau mình phải trả nợ. Mình
VAOHP0076 41
hứa một điều gì, mình hứa mình cúng, chẳng hạn như cô hứa. Cô biết đông bằng sông Cửu
Long lụt, mà xung quanh cho dịp này là Cà Mau nước mặn. Cô hứa năm nay cô sẽ phải gửi về
$5000 mua gạo phát cho xung quanh. Cô bây giờ đang kiếm người để ai có về, họ tự mua và
phát dùm cho mình. Chứ không phải đưa $5000 cho người A, người B, rồi kêu bận quá
không có thì giờ làm. Mình phải kiếm người nào chính con mắt họ cầm đó, mà phải là người
nào nhân hậu tận tay để mà giúp. Nói thật ra $5000 xài cũng hết thôi. Nhưng mà mình giúp
cho người ta cũng đỡ. Chứ hai năm vừa rồi, cô có một người khách hàng rất là dễ thương, có
cái nhà ở South Coast Plaza, họ bán nhà, năm nào họ lấy một số tiền, họ mua gạo, chèo
xuồng, chèo bằng cái tay, dọc theo những nơi hẻo lánh, nghèo, họ mua gạo để phát. Có
những người tốt lắm, họ làm việc âm thầm, mà không ai biết hết trơn. Mình phải làm, mình
không làm sợ rằng không còn thời giờ để làm. Đừng nói người trẻ mà không chết hả, ra xe
có thể đụng, cũng què tay gãy chân cũng chết thôi. Có những người trẻ bị stroke, thành ra
mình thích cái gì mình phải làm cho bằng được. Tại vì mình không làm sợ một ngày nào đó.
Chứ bây giờ cô hứa cái gì cô phải viết ra, chứ lỡ cô chết thì người nhà cô phải tiếp tục làm.
Nếu bây giờ mình không làm, tối nay mình ngủ đi luôn, thì ai làm, lời hứa mình, mình chết
không nhắm mắt, cho nên hứa cái gì phải làm. Cô huấn luyện nhân viên của cô phải học hỏi
không ngừng, phải chân thật với chính mình, chân thật với người khách hàng. Sở dĩ
business của cô mấy chục năm vẫn còn tồn tại là vì quan trọng nhất mình ở sao cho người ta
thương, người ta thương mình phải làm gì cho người ta. Ví dụ như mình có chương trình
TV, radio, mà lễ phật đảng mình không loan báo tin dùm ta, lễ Noel bên thiên chúa giáo
mình không giúp người ta, mình đâu cần người ta nhờ mới giúp đâu. Mình biết ngày đó giờ
đó, có gì, mình sẽ giúp liền, mình phải annouce trên radio giúp người ta. Thành ra có những
việc người ta nói cô làm việc bao đồng, không ai nhờ mà cũng làm. Nhưng mà cô thấy
VAOHP0076 42
chuyện đó đúng là mình cứ làm thôi, đâu phải đợi người ta lại nhờ mình mới làm đâu, mình
cứ làm hết năm này qua năm kia. Ai nói gì thì nói, mình cứ làm, làm hoài không hết việc.
Làm gì chứ việc xã hội với từ thiện là làm hoài không bao giờ hết, mà cũng chẳng ai dành
nữa, chỉ có mình thôi. Bây giờ lại các chùa lấy tin tức, phổ biến, ngày phật đảng đâu ai làm,
mà tại mình làm việc bao đồng. Sáng cô thức dậy 6 giờ cô vô chùa Bảo Quang, cô tưới cây,
phải nói là héo khô, mà người ta vô rất là nhiều, không có ai làm. Trong chùa chỉ có ông thầy
chù trì, và ông thầy nhỏ nữa. Cô tưới từ 6 giờ sáng đến 8 giờ, tưới chưa hết nữa, mà tới 8 giờ
là phải mở cửa ở trên đây, tưới mới 2/3 thôi, cỏ nó héo, cây nó héo.
TVD: Cô làm hồi đó là chùa Bảo Quang?
ATN: chùa Bảo Quang, chùa Minh Đăng Quang tịnh xá, chùa A di đà si cô Như Ngọc, chùa
Trúc Lâm, chùa Huệ Quang kế bên, rồi tất cả. Bây giờ con chỉ cần nói tên chùa là cô đi, không
cần địa chỉ nữa, cô nhắm mắt là tới, chùa nào cô cũng đi rồi, nhà thờ nào cô cũng đi rồi.
TVD: Con vẫn còn vài ba phút nữa. Con muốn hỏi cô là cô còn muốn kể thêm một câu
chuyện hay là có gì chưa nói đến mà cô muốn nói nữa không?
ATN: Cô muốn nói là dân tộc của mình hy sinh rất nhiều, cho nên mình phải hãnh diện là
người Việt Nam, có con có cháu. Cô có đứa cháu con của người em ruột. Em ruột sinh ra con,
rồi con của nó sinh ra đứa con nữa. Nó nói tiếng Việt hồi nó ba tuổi, nó học tiếng Việt, khi nó
biết nói là ba má nó dạy tiếng Việt à, khi mở miệng nói đó. Hãnh diện là người Việt Nam. Và
những người trẻ đó, phải vào vòng chính, hạnh pháp lập pháp, tư pháp, và có con khuyến
khích con về Việt Nam trong các đoàn từ thiện quốc tế, NGO quốc tế, MCA hồn thập tự quốc
tế, rồi các hội đoàn quốc tế mà chapter của các liên quốc. Tại khi con vô cái gì mà hội đoàn
có tầm vóc quốc tế, thí dụ con gặp trở ngại cái gì thì cũng có quốc tế để mà can thiệp. Rồi cô
mong những lớp học tiếng Việt càng ngày càng đông, khắp nơi trên thế giới có những lớp
VAOHP0076 43
học tiếng Việt để cho những đứa trẻ. Có cô Mỹ Lan kia, cô vô học tiếng Việt ở chùa Huệ
Quang nè, giờ cô ra làm nha sỹ rồi, thỉnh thoảng cô về chùa, cô mở phòng mạch rồi, cô về
chùa cô dạy lại tiếng Việt. Rồi có những người con em của nhà binh quân đội, hãy hãnh diện
ông của mình, cha của mình là những người chiến sỹ kêu hùng của chiến lực cộng hoà, phải
hãnh diện về lịch sử của mình, hãnh diện về một ngàn năm chống giặc Tàu, môt trăm năm
chống giặc Pháp, và liên tục chống chế độ cộng sản bạo tàn. Đó là những đều cô mơ ước. Và
cô mơ ước những người trẻ vào vòng truyền thông càng nhiều càng tốt. Cái ngành truyền
thông rất là khó, khó lắm chứ không phải dễ. Tại ngôn ngữ, không phải là ngôn ngữ của
mình. Nhưng mà cô cũng mong rằng các thế hệ sinh ra đây nè, nói tiếng Anh như là người
Mỹ, thì phải vào làm xướng ngôn viên ở đài truyền hình hoặc bình luận gia của đài truyền
hình, của Radio, của TV. Cái truyền thông đó gần gũi với con người, cái cơ hội phỏng vấn
những nguyên thủ quốc gia, phỏng vấn nguyên thủ quốc gia mình có cơ hội nói lên tiếng
nói, mình là người Việt Nam, và chế độ cộng sản Việt Nam còn khi không có nhân quyền, tự
do dân chủ. Mình có là truyền thông, mình gần gũi những nguyên thủ quốc gia, để có gì
mình nhờ họ. Mình yếu, mình không có đủ mạnh, để mình tranh đấu, thì mình phải nhờ
những nguyên thủ quốc gia trên thế giới, tranh đấu nhân quyền tự do dân chủ cho Việt
Nam. Ở đây không phải là người Mỹ gốc Việt, mà tất cả những người có được may mắn ở
khắp nơi trên thế giới. Với là những người trẻ giờ lập pháp, hành pháp, tư pháp, giờ những
người trẻ vào giới truyền thông, cô mơ ước những người trẻ vào giới truyền thông, để gần
gũi những danh thủ quốc gia trên thế giới. Cô cũng mong những người trẻ làm chủ tịch nhà
băng, làm có cổ phần trong Hollywood Universal, nghĩa là những nghĩa vụ quan trọng trên
thế giới này phải có người Mỹ gốc Việt, hoặc là người Pháp gốc Việt, người Đức gốc Việt, có
mặt khắp nơi trên thế giới. Như thế thì phải đoàn kết phải thương yêu với nhau. Những
VAOHP0076 44
người may mắn như là phó thủ tướng bên Đức, Philipp, là một đứa trẻ mồ côi, mà còn làm
tới phó thủ tướng của một quốc gia, mà giàu nhất của mấy chục quốc gia ở Âu Châu, nghĩ về
Việt Nam, nghĩ về tổ tiên của mình. Thành phải làm chút gì cho quê hương, đó là mơ ước
của cô. Cô mơ ước có nhiều lắm không?
TVD: Mà cũng tốt thôi tại vì Thuý đã học hỏi rất nhiều ở chỗ cô.
ATN: Nhưng mà cô không mơ ước cho cá nhân của cô. Cô mơ ước cho người khác, cũng như
trong cuốn Chinh Chiến Điêu Linh của cô đó, là trong đó cô viết về người khác, chứ cô đâu
nói cái tôi của mình, mơ ước của mình đâu. Nói về người khác, mơ ước cho người thương
phế binh có chiếc xe lăng. Hồi đó cô cũng làm chiến dịch xe lăng đi vô cổng dịch cho người
ta. Cô viết bài báo mà người ta thích nhiều lắm. Thành ra cô mơ ước cho những người khố,
người nghèo. Những đứa trẻ mồ côi, có cơm ăn, áo mặt được đến trường, cô mơ ước những
người già bệnh được người khác chăm sóc. Có thuốc uống. Cô mơ ước nhiều lắm, nhưng mà
ước cho người khác thôi. Cô như thế này là đã cám ơn thượng đế, trời phật đã cho cô sức
khoẻ như ngày hôm nay, để cho cô có những bạn hữu tốt, cho cô gặp những người tốt, cho
cô học hỏi những người giỏi, như cô gặp ông chủ tịch hội đồng thẩm định Hoa Kỳ để phỏng
vấn kìa, có hình kìa. Hay cô gặp Đức Hồng Mỹ Thuận mỗi lần ngày qua đây. Hay cô gặp đức
cha Hoành Ngọc , kontum là một người sỹ khí anh hùng. Có đức cha Nguyễn Văn Tiến đến
từ Bắc Ninh. Cô có đế Bắc Ninh ăn cơm nữa, cô quen Đức Hồng Uý Thể, Đức hồng Minh Mẫn,
những người đa số nếu không phải làm báo có cơ hội được quen đâu, nhờ làm báo nên quen
rất nhiều. Cho nên một ông tướng tư lệnh của sư đoàn hoàng gia của Úc Châu gặp ở Việt
Nam, rồi qua bên Úc gặp nữa. Ông thượng nghĩ sỹ William, hay là những thượng nghị sỹ dân
biểu thống đốc của tiểu bang, hay là những ông tổng thống cô đã gặp, như cô gặp ông tổng
thống Carter, cô gặp ông tổng thống Reagan, ông George Bush cha trên tường kìa. Cô chụp
VAOHP0076 45
hình chung rất nhiều ông. Cô gặp George Bush con, cô lãnh giải thưởng Women of
Distinction năm 2004 hay là 2005, lãnh thưởng trong toà lãnh ốc quốc hội, hay là cô gặp
đức ngài Lacma, ngài kí sách tặng cô, chứ làm truyền thông thì không thể làm đặc ân đó.
Nên cô khuyên tuổi trẻ nên vào truyền thông, nó có một sức quyến rũ vô cùng. Vào nghề
truyền thông mình có cơ hội để mà học. Thì cô cũng chúc con, nếu xong cái project này nên
xin vào một cái đài như CNN, hay là những gì có tầm vóc quốc tế được đi khắp nơi trên thế
giới này thì nên vào. Mỗi chuyến đi của mình, mỗi người mình học, mình gặp là học hỏi
nhiều lắm, cố gắng lên. Con còn trẻ mà đẹp nữa nên thành ra cố gắng!
TVD: Cám ơn cô rất nhiều.