download

2

Click here to load reader

Transcript of download

Page 1: download

Cũng đã gần bốn năm tôi theo học dưới mái trường ‘’ĐẠI HỌC XÂY DỰNG’’_một khoảng thời gian không hề ngắn trong đời người.

Ngày cầm cây bút đăng ký tên trường đại học để dự thi thực sự tôi không biết nên chọn trường nào cả.

‘’Xây Dựng’’ lý do tôi chọn nó chỉ đơn giản là bố tôi thích và đứa bạn thân khuyên tôi nên đăng ký vì điểm vào trường phù hợp với lực học của tôi.Lúc đăng ký tôi đã chọn ngành ‘’Kinh tế xây dựng’’ nhưng khi báo điểm thì không đủ điểm vào ngành nhưng vẫn đủ điểm vào trường.Dù trượt ngành đã đăng ký tôi vẫn có cơ hội để lựa chọn những ngành còn chỉ tiêu còn lại.Không nhớ rõ lúc đó có bao nhiêu ngành để đăng ký nữa chỉ nhớ có ngành ‘’công trình biển và dầu khí’’.Nhìn danh sách đăng ký nguyện vọng mà tôi thấy mông lung không biết nó học về cái gì,ra trường sẽ làm gì,…

Ngày quyết định lựa chọn tôi đã không chọn ngành mà tôi đang học nhưng không hiểu duyên số sao tôi đã được vào đội quân ‘’cướp biển’’ trong khi đó đứa bạn tôi đăng ký vào ngành này với số điểm cao hơn tôi lại không được vào.Khi gặp tôi nó cứ ngồi than thở là tại sao lại như thế?Lúc đó tôi cũng không biết nên nói sao.Nhưng sau từng ấy thời gian theo học tôi nhận ra có lẽ đó là cái ‘’duyên’’.Người ta vẫn hay nói có duyên thì mới gặp được nhau mà.

Tôi vốn là một đứa con gái nhút nhát,từ nhỏ đến lớn luôn sống trong vòng tay của bố,mẹ.Chưa từng được va vấp với xã hội.Khi bắt đầu bước vào cuộc sống không có người thân bên cạnh với tôi thật khó khăn.Tôi ghét phải đi hoc,những buổi phải lên lớp tôi rất lo lắng và có gì đó sợ hãi nữa.Ngồi học mà thấy lạc lỏng.Nhiều lần tôi đã phải bật khóc,nhớ nhà,nhớ bố mẹ,nhớ những đứa bạn thân, nhớ những gì thân thuộc nơi tôi sinh ra,…

Nhưng gần bốn năm đã qua tôi nhận ra rằng môi trường có thể nói là ‘’khắc nghiệt’’ theo cá nhân tôi đã giúp tôi mạnh mẽ hơn,tự tin hơn và điều quan trọng là nó đã giúp tôi tìm ra điều tôi muốn làm,điều tôi mơ ước.Được như vậy là nhờ những con người tôi may mắn được gặp trong cuộc đời chính là thầy,cô và bạn bè ‘’CT BIỂN VÀ DẦU KHÍ’’.Thầy cô không chỉ cho chúng tôi kiến thức về ngành,về cuộc sống mà còn là những người để chúng tôi chia sẻ những suy nghĩ,tâm tư,tình cảm.Tôi vẫn nhớ lần nói chuyện với thầy ‘’ĐINH QUANG CƯỜNG’’_một người rất bận dộn nhưng đã dành thời gian nghe những tâm sự ngây ngô của đứa học trò và ngồi phân tích giảng giải cho nó để nó hiểu.Dù chỉ một lần nói chuyện với thầy thôi mà đến tận bây giờ những gì thầy nói tôi vẫn nhớ như in, mỗi lần nhớ đến cuộc trò chuyện đó môi lại mĩm cười một cảnh vô thức và lấy đó làm động lực để nó phấn đấu.Còn bạn bè cho tôi những kỷ niệm mà có lẽ không bao giờ tôi quên cả lúc buồn lẫn lúc vui,mà nhiều nhất chắc là những buổi tụ tập ăn uống không kể buồn vui.Chỉ cần một cú điện thoại ‘’mày ơi hôm nay t buồn ,mày đi uống với tao’’chỉ thế thôi dù mai thông đồ án thì vẫn chạy đến làm bạn nhậu với thằng bạn vừa bị thất tình hay bị sao sao đó.Tôi vẫn nhớ có lần đã 10h tối rồi mà mấy thằng bạn bị lôi đi uống rượu lí do là 1 đứa trong nhóm thất tình.Chúng tôi lòng vòng quanh hà nội mua ít đồ nắm và bia về phòng một đứa gần nhất.Rồi cứ thế là thay phiên nhau chúc rượu cho đứa kia say mà khổ nó không say cho.haiz.Bản thân nói là uống mà có được uống đâu,chủ yếu đến để diệt mồi và nghe mấy đứa than thở.haiz.Người ta vẫn nói con gái xây dựng là phải biết uống rượu,bia nhưng tôi thì ngược lại.Tôi không biết

Page 2: download

uống,nhưng những buổi liên hoan vẫn cầm cốc lên rô như đúng jui với lũ nó trong khi cốc chứa toàn là nước ngọt để jui cuối buổi mình là đứa tĩnh nhất nên phải rửa bát…hu.Những buổi tụ tập sẽ kết thúc sau khi chúng tôi rủ nhau đi trà đá một nét rất sinh viên.Để:

‘’Cho tôi xin một ly trà đáGóc phố nơi tôi hay về quaCho tôi quên tạm những vội vãNghe anh em chuyện đời vui buồnCho tôi ly trà chanh và nhiều đáGiống những khi tụm 5 tụm 3Mong hôm nay đường không bụi quáCó ai cùng tôi trà đá vỉa hè... ‘’

Mỗi ngày tôi càng yêu trường và yêu cái chất của sinh viên ‘’Công trình biển’’ hơn…

P/s:Chỉ là muốn chia sẻ.